Phòng Thuật (Dịch) - Chương 730: Vay tiền (1)
Trong một căn biệt thự ở phía nam thuộc gia chúc của viện phủ thị chính thành phố Bảo Thành, thuộc về phó Thị Trưởng thành phố Bảo Thành là Mã Trung Khuê. Trên thư phòng ở tầng hai biệt thự, trên bàn đặt một bộ trà khí tinh xảo.
- Ba, người phụ trách hạng mục xây dựng cao tốc ở Bắc Kinh đều đi rồi, sự tình lộ tuyến của cao tốc cuối cùng là thế nào.
Mã Đức nghiêng thân mình về trước, vẻ mặt kỳ ý cất tiếng hỏi.
- Chuyện này do Thường Học Hữu tự mình nói chuyện, nội dung cụ thế ba cũng không rõ lắm.
Mã Trung Khuê vừa loay hoay bộ trà cụ, vừa lắc đầu.
- Ba, vậy ba liền giúp con thăm dò tình hình một chút, hỏi thăm Thường Thị Trưởng đấy.
Mã Đức nói.
- Ừ, con đừng vội, ba sẽ tìm cơ hội hỏi.
Mã Trung Khuê nói lấy lệ một câu.
Mã Trung Khuê cũng không phải không nghĩ tới chuyện hưởng lợi cho con hắn, mà là hắn cũng có nổi khổ của mình, Chu Bỉnh Quốc, Thường Học Hữu, Trần Năng ba người là cùng một phe, chỗ tốt cũng đều bị ba người đó chiếm hết.
Mã Trung Khuê cùng Phó thư ký Thị Ủy Lưu Vân Hoa là quan hệ thân cận, lúc trước Lưu Vân Hoa cùng Thường Học Hữu tranh chấp chức thị trưởng, cuối cùng bởi vì Chu Bỉnh Quốc ủng hộ và đề cử, Thường Học Hữu mới có thế trở thành thị trưởng của thành phố Bảo Thành, nhưng quan hệ của song phương cũng càng khẩn trương hơn.
Hạng mục xây dựng cao tốc lần này, hoàn toàn là do phe Chu Bỉnh Quốc chủ trì, hơn nữa đối phương vốn là phe có thế lực lớn, Lưu Vân Hoa chẳng qua là người thứ ba, làm sao có thế vượt hai người đứng đầu.
Bởi vì Lưu Vân Hoa bị hai người đứng đầu xa lánh, Mã Trung Khuê cũng không được chào đón hai người, mặc dù mặt dày hên xui đi hỏi thăm, đối phương cũng chưa chắc sẽ nói cho hắn biết, nhưng lại chịu sự hiềm nghi của Lưu Vân Hoa, cái này ở trong quan trường cũng là tối kỵ.
- Ba, làm sao có thế không vội được? Một khi lộ tuyến xây dựng cao tốc được công bố, đất khẳng định sẽ gia tăng giá trị gấp bội, đoán chừng tin tức này để lọt ra ngoài, đất quanh cao tốc khẳng định bị người ta đoạt hết, đến lúc đó ta ngay cả một cọng lông cũng sờ không được.
- Con kinh doanh nhà second-hand không phải rất tố sao? Mấy năm này cũng kiếm không ít tiền, tiếp tục làm cái nghề ruột như cũ là được. Không cần thiết phải đi đầu cơ đất trục lợi.
Mã Trung Khuê khuyên nhủ.
- Ba, hai năm qua thị trường bất động sản trường đã có chuẩn mực rồi, không thế giống như trước ăn chênh lệch giá như trước nữa, thu hai phần tiền hoa hồng, hơn nữa sức cạnh tranh cũng càng ngày càng mạnh, tiền kiếm cũng càng ngày càng ít rồi, vì thế con nghĩ cần phải chuyển sang làm nhà xây mới, không có đất thì làm sao được.
Mã Đức giải thích.
- Nhà xây mới!
Sau khi nghe con nói, chân mày Mã Trung Khuê không khỏi cau lại, hắn lại có thế không hề biết kiếm tiền từ nhà xây mới. Nhưng chính là bởi vì ích lợi quá lớn, cho nên cạnh tranh cũng càng tăng thêm kịch liệt.
Mã Trung Khuê chỉ là một thường ủy Phó thị trưởng, cấp bậc trong Thị Ủy không cao, có mấy cấp cao trong Thị Ủy trên hắn, hoặc ít hoặc nhiều đều cùng chuyện buôn bán bất động sản có quan hệ.
Nước sông ở phương diện này có thế nói là sâu đấy.
- Tiểu Đức, con trước kia chưa làm qua nhà xây mới, ba khuyên con vẫn là nên cẩn thận một chút, chuyện của nơi này rất nhiều, cũng không đơn giản như con nghĩ đâu.
Mã Trung Khuê trầm mặt một lát, khuyên nhủ.
- Ba, con hai năm qua cũng kiếm một chút tiền. Tại thành phố Bảo Thành tích lũy không ít quan hệ, lại dựa vào uy danh tại thành phố Bảo Thành của ba, làm sao không có khả năng kinh doanh bất động sản.
Sau khi nghe được lời của ba hắn nói, Mã Đức có chút không phục.
- Ba. Con cũng đến tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, cũng muốn làm ra thành tích một phen.
Thấy được Mã Trung Khuê có chút chần chờ, Mã Đức tiếp tục nói.
Còn có một điểm Mã Đức không có nói ra, tuổi phụ thân của Mã Đức đã cao. Đoán chừng cũng chỉ có thế làm hơn mấy năm, nếu như không thừa cơ hội này đi thâu tóm đất đai. Sau này chưa chắc có cơ hội tốt như vậy.
- Được rồi, ba hai ngày này đi thử một chút, nhưng mà con cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu, không ai chịu ói cơm đã ăn vào trong bụng ra đâu.
Mã Trung Khuê nói.
..
Sau khi Trương Vĩ thu thập được lộ tuyến xây dựng cao tốc, cùng ngày liền phải lái xe chạy trở lại Bắc Kinh, còn Trương Kỳ cũng đi theo cùng hắn quay trở về, Trương Kỳ trở về là vì chăm sóc ba mẹ, còn Trương Vĩ là vì chuyện gom góp tiền bạc.
Sau khi đưa Trương Kỳ đến Nhạc Thành Công Quán, Trương Vĩ liền lái xe chạy tới khách sạn Thiên Vũ, chuẩn bị nói chuyện về tiền bạc với Chu Bàn Tử, đây cũng là phương pháp duy nhất giúp hắn mau sớm thu được khoản tiền lớn.
Bên trong một phòng cao cấp ở khách sạn Thiên Vũ, Chu Bàn Tử cùng Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa ***, Trương Vĩ mở chai nước, uống một ngụm lớn rồi mới lên tiếng:
- Bàn ca, đồ vật trong phòng của anh, vì sao đều dọn hết vậy?
- Hai ngày này tôi đang chuẩn bị phải dọn nhà đó.
Chu Bàn Tử giải thích một tiếng, hắn bỏ ra số tiền năm trăm triệu, mua sắm bất động sản có khả năng tăng giá trị, trong đó có một căn nhà hắn và Lan Nguyệt đều rất thích, vì thế quyết định dời đến ở bên trong căn nhà đó.
- Bàn ca, tôi định mượn ít tiền từ anh, tài chính hiện tại của anh có sung túc không?
Trương Vĩ hỏi.
- Anh định mượn bao nhiêu tiền?
Chu Bàn Tử hỏi.
- Tôi chuẩn bị dùng nhà ở Nhạc Thành Công Quán cùng cổ phần của công ty Trung Vĩ để thế chấp, anh xem có thể cho tôi mượn bao nhiêu?
Trên đường đến Bắc Kinh, Trương Vĩ đã nghĩ kỹ kế hoạch.
- Huynh đệ, tiền thật ra thì không thành vấn đề, mấu chốt là anh muốn làm gì, lập tức dùng toàn bộ tư sản đề đầu tư, anh không sợ lập tức bị lỗ vốn à.
Chu Bàn Tử quan tâm.
- Đúng là có một chút mạo hiểm, nhưng đây là một cơ hội, tôi là quyết định cần phải thử một lần.
Trương Vĩ trầm mặt một lát, nói như đinh chém sắt.
- Rốt cuộc là hạng mục gì, khiến cho anh hạ quyết tâm như vậy.