Phòng Thuật (Dịch) - Chương 737: Trở về Bắc Kinh (2)
Vì thế, Trương Vĩ thừa dịp hiện tại đất đang nóng như lửa, đã quyết định cần phải treo biển bán ra!
- Reng reng reng…
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ cầm điện thoại di động của mình lên thì thấy, hiển thị trên màn hình chính là số điện thoại của Chu Bàn Tử, Trương Vĩ bấm nút trả lời:
- Xin chào, Bàn ca.
- Huynh đệ, chúc mừng anh nha!
Chu Bàn Tử cười ha hả:
- Anh lần này liều chết đã thu lợi gấp bội rồi.
- Ha ha, chỉ là nhỏ đánh nhỏ mà thôi, không thế so được với đại gia như anh.
Trương Vĩ trêu ghẹo.
- Ai, tôi thấy tin tức ở thành phố Bảo Thành rồi, đất trong tay anh gia tăng giá trị gấp hai ba lần rồi chứ gì.
Chu Bàn Tử hỏi.
- Ừ, vị trí đất tôi mua không tệ, đại khái hiện tại đã tăng gấp ba lần giá trị rồi.
Trương Vĩ nói.
- Hắc hắc, không dám dối gạt huynh đệ, ca ca tôi bây giờ thực sự có chút hối hận, nếu nghe lời anh, đầu tư tiền chừng tám trăm triệu, tài sản tôi bỏ lại lúc ly hôn, cũng có thế đã kiếm lại được rồi.
Chu Bàn Tử tiếc hận.
- Bàn ca, thành phố Bảo Thành nhỏ xíu, sao có thế chịu được cái miệng to của anh. Anh nếu đầu tư một tỷ tám trăm triệu, chắc không còn đất để cho anh mua đâu.
Trương Vĩ cười trêu ghẹo.
- Vậy cũng phải, đoán chừng đất thành phố Bảo Thành bên kia, cũng không ăn được tiền nhiều như vậy.
Chu Bàn Tử nói.
- Bàn ca, tôi không hàn huyên với anh được, tôi phải lái xe trở về Bắc Kinh đã, đợi ngày mai đến khách sạn gặp anh.
Trương Vĩ nói.
- Tôi không còn ở khách sạn. Đang ở tại một căn nhà mà anh mua cho tôi, một hồi tôi gửi địa chỉ nhà cho anh.
- Tốt, vậy ngày mai thấy.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Sau buổi cơm trưa, Trương Vĩ tạm biệt ba mẹ, lập tức lái xe trở lại Bắc Kinh. Trương Vĩ vốn muốn chở ba mẹ cùng đi, nhưng bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, cha mẹ không muốn rời Bảo Thành, Trương Vĩ cũng chỉ có thế một mình lên đường.
Trương Vĩ ngồi trong ôtô, điện thoại di động lại lần nữa vang lên, Trương Vĩ cầm điện thoại di động của mình lên thì thấy, một số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại. Bấm nút trả lời:
- Xin chào, tôi là Trương Vĩ.
- Trương tiên sinh, chào anh.
Một giọng nam lên tiếng.
- Anh là ai?
Trương Vĩ nghe giọng có chút quen thộc, nhưng trong nhất thời cũng không nhớ ra.
- Tôi là Mã Đức.
Nam tử kia nói có chút ngượng ngùng.
- Vậy à, Mã tiên sinh, anh tìm tôi có gì không?
Trương Vĩ hơi bất ngờ hỏi lại.
- Là như vậy, tôi muốn hỏi anh, đất kia là muốn bán ra. Hay là muốn để phát triển?
Mã Đức nói vô cùng khách khí.
- Nếu như giá tiền thích hợp liền bán ra, nếu như giá tiền không thích hợp liền để phát triển.
Khóe miệng Trương Vĩ gợi lên vẻ tươi cười.
- Trương tiên sinh, vậy nếu tôi có thế để cho anh giá hợp lý, anh có thế bán đất cho tôi hay không.
Mã Đức đề nghị.
Mã Đức sở dĩ gọi điện thoại cho Trương Vĩ, là bởi vì hắn đi cục Quốc Thổ Tư Nguyên, phát hiện trên danh nghĩa của Trương Vĩ có đất rất nhiều. Hơn nữa những thửa đất này đều nối liền thành những lô, làm hai thửa đất hắn mua bị tách rời ra.
Mã Đức đành hạ mặt mà gọi cho Trương Vĩ, hi vọng đối phương có thế bán đất cho mình, hơn nữa hắn cũng không dám khinh thường đối phương. Trương Vĩ có thế sớm mua một lượng đất lớn như vậy, hiển nhiên nếu so với hắn đã biết lỗ tuyến trước, hay nói cách khác Trương Vĩ nhất định là có bối cảnh rất sâu, ít nhất người sau lưng là một quan lớn, cho nên mới có thể biết chuyện này sớm như vậy, bởi vậy hắn mới có thế khách khí với Trương Vĩ như thế.
- Hai ngày nữa rồi nói sau, tôi hiện tại phải đi Bắc Kinh, không có thời gian.
Trương Vĩ nói lấy lệ.
- Không có gì, tôi có thế đến Bắc Kinh gặp anh, cho tôi xin địa chỉ của anh là được.
Mã Đức nói.
- Đợi điện thoại của tôi nhé.
Trương Vĩ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Hiện tại đất ở thành phố Bảo Thành đang nóng sốt, Trương Vĩ không sợ bán không được, cho dù là người ở Bắc Kinh, những thương gia kia đều giống nhau sẽ có biện pháp tìm được hắn, Trương Vĩ cũng nhân cơ hội này mà vờn lòng ham muốn của đối phương, như vậy mới có thế bán ra được với giá tiền tốt hơn.
Lúc này, Trương Vĩ một đẹm chợt giàu có nên tâm tình thật tốt, sau khi lái xe về nhà, tắm nước nóng sạch sẽ, nằm trên ghế sa *** xem TV, trong lòng suy nghĩ như thế nào mới có thế để giá đất bán được cao hơn.
- Răng rắc…
Trương Vĩ đang trầm tư, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trương Kỳ nhanh chóng bước đến một cách chân thành, toàn thân mặc một bộ công sở màu đen, vớ da, cùng với một đôi cao gót tinh xảo.
- Anh đã về rồi.
Sau khi thấy Trương Vĩ trên ghế sa ***, Trương Kỳ nhanh chóng chào hỏi.
- Ừ, em tan ca rồi à.
Trương Vĩ đánh giá Trương Kỳ nhìn một cái, thấy được đối phương này thân đồ công sở, đoán chừng đối phương hẳn là đi làm, song khi hắn thấy được Trương Kỳ bộ ngực lúc, nhưng lại lập tức ngây ngẩn cả người thần.
Lúc hai người nói chuyện, Trương Kỳ phát hiện Trương Vĩ nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, trên mặt còn lộ ra vẻ kỳ quái, gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi ửng đó, gắt giọng:
- Khụ, Trương Vĩ anh xem đủ chưa?
- Làm sao vậy?
Trương Vĩ nghi ngờ.
- Anh nhìn ta chằm chằm vào vị trí này, còn hỏi tôi làm sao?
Trương Kỳ trợn nhìn Trương Vĩ một cái, lời nói có chút ủy khuất.
- Bên trong đầu óc của em có chút lộn xộn nha, tôi đang nhìn thẻ nhân viên trên ngực của cô.
Trương Vĩ dở khóc dở cười.
- Thẻ nhân viên làm sao vậy?
Trương Kỳ cầm thẻ nhân viên lên, chỉ thấy trên thẻ viết:
“Nghiệp vụ viên Trương Kỳ chi nhánh công viên Lục Châu của công ty Trung Vĩ”!