Phòng Thuật (Dịch) - Chương 774: Vinh phu nhân (2)
Sở dĩ, Trương Vĩ hiện tại cần phải đánh thông quan hệ với chánh quyền, để ngay sau khi đấu giá được miếng đất, trước hết giao cho chánh quyền một phần phí dụng nhỏ, sau đó lợi dụng quan hệ với chính quyền, lấy trước quyền sử dụng của miếng đất này.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đai xong, có thế dùng đất để vay từ ngân hàng, từ đó thu được nhiều tiền bạc hơn để hoạt động, rồi từ từ trả dần phí dụng với phía chính quyền, có tính chất giống như vay để trả nợ dần vậy.
Nói trắng ra là, quan hệ với chánh quyền để có được chứng nhận sử dụng đất trước, còn quan hệ với ngân hàng là để lợi dụng mảnh đất trống này thế chân để đi vay, như vậy mới có thế vận chuyển xoay vòng tiền vốn, từ đó công ty Bách Ức mới có thế bỏ con tép bắt con tôm.
...
Trong một căn nhà ở cao cấp thuộc khu biệt thự Hương Giang giữa lưng chừng núi, một nữ nhân duyên dáng sang trọng ngồi ở phòng khách, tay phải cầm một cái đồ giữa móng tay, tại mài giũa đánh bóng móng tay bên tay trái, còn không ngừng thổi đi những mảnh vụn trên móng tay.
- Phu nhân, Bành tiên sinh đến rồi.
Đúng lúc này, một phụ nhân trung niên ăn mặc theo kiểu người hầu đi đến, khom người nói.
- Bảo hắn vào đi.
Nữ tử sang trọng ấy bỏ cái giữa móng tay xuống, nói.
- Vâng, phu nhân.
Người làm nữ này gật đầu vâng dạ, lui ra khỏi phòng khách, rồi sau đó một nam tử tiến vào.
Nam tử này vóc người trung đẳng, sắc mặt hơi đen, dung mạo xem ra rất tầm thường, gương mặt âm trầm không có bất kỳ biểu tình nào, sau khi đi vào bên trong phòng khách, mới cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Nhị phu nhân, người khỏe.
- Lão Bành, cậu cứ gọi tên của tôi đi, đừng có Nhị phu nhân này nọ. Nhị phu nhân nghe nó quái quái thế nào ấy, không được tự nhiên .
Nữ nhân ung dung sang trọng đó nói.
- Vậy tôi xin gọi ngài là Vinh phu nhân vậy.
Nam nhân được gọi là lão Bành đó nói.
- Lão Bành, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi.
Vinh phu nhân thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, nói.
- Xincảm ơn.
- Lão Bành, cậu vừa rồi gọi điện thoại đến nói là có chuyện gấp, rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói?
Vinh phu nhân có chút tò mò hỏi.
- Phu nhân, là có chuyện như vầy, tôi hai ngày nay đã nhận được một tin tức, con trai mà Nhị lão gia sinh cùng vợ trước, đã được người của gia tộc chúng ta tìm được rồi.
Lão Bành nói.
- Cậy nói cái gì? Đứa bé năm đó bị đánh mất đã tìm được rồi?
Trên mặt Vinh phu nhân lộ ra một vẻ kinh ngạc, hỏi.
- Đúng vậy, hơn nữa tôi đã chứng thực qua, đúng là con trai của Nhị lão gia.
Lão Bành đáp.
Sau khi nghe được lời nói của lão Bành, hai tay Vinh phu nhân tạo thành chữ thập, bụm mặt lâm vào cơn trầm tư một lúc, lát sau mới ngẩng đầu lên, hỏi:
- Trừ cậu ra, còn có ai hiểu biết được chuyện này nữa không? Cậu còn nói cho những người khác nào biết nữa không?
- Vinh phu nhân, sau khi biết chuyện này, tôi ngay lập tức chạy tới nói cho ngài, cũng chưa hề có người khác hiểu biết được chuyện này.
- Ừ, cậu giới thiệu cho tôi nghe một chút về tình huống của hài tử kia đi.
Vinh phu nhân thở phào một cái, nói.
- Hài tử kia tên gọi là Trương Vĩ, được một gia đình bình thường nhận nuôi, nhưng mà bản thân hài tử này rất có bản lãnh đấy, năm vừa rồi mở một lúc hai công ty, đồng thời hiện giờ bản thân có tài sản gần ức NDT.
- Vậy à? Cậu có tư liệu của hài tử kia không? Cho ta xem xem.
Sau khi nghe được lời nói của lão Bành, Vinh phu nhân không nhịn được hỏi.
- Phu nhân, đã chuẩn bị xong cho ngài rồi, không riêng gì lý lịch sơ lược của cá nhân hắn, mà còn có một chút tình huống về gia đình hắn.
Lão Bành đưa cho đối phương một xấp tài liệu, nói.
- Cực khổ cho lão Bành rồi, chuyện này trước hết không được nói cho người khác.
Vinh phu nhân nhận lấy tư liệu, bảo.
- Dạ vâng, tôi xin cáo từ trước.
Lão Bành đứng dậy, rời khỏi phòng khách đi ra phía ngoài.
- Đi thong thả, tôi không tiễn.
Vinh phu nhân đứng dậy, gật đầu tỏ ý.
Thấy lão Bành rời khỏi phòng khách rồi, Vinh phu nhân mới cầm lên tư liệu của Trương Vĩ, xem qua một chút nội dung trong tài liệu, từ trên tài liệu và lý lịch sơ lược có thế thấy được, Trương Vĩ hẳn là một người rất có năng lực.
Vinh phu nhân đặt tư liệu qua một bên, im im lặng lặng ngồi trầm tư ở trên ghế sa ***, không biết trải qua bao lâu, mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong lòng cũng đã đưa ra một quyết định sơ bộ.
Tài sản của Trương thị gia tộc phân chia làm hai bộ phận, một phần là cổ phần của tập đoàn công ty mẹ, một phần còn lại là những sản nghiệp khác, tiền bạc. Mà giữa hai thứ này lại có sự khác biệt rất rõ rệt.
Cổ phần của Tập đoàn công ty mẹ là căn bản của Trương gia, cũng là thủ đoạn mà Trương gia dùng để khống chế công ty mẹ. Trương lão gia tử vì có thế khiến cho gia tộc một mực khống chế công ty, không có khả năng phân tán cổ phần cho tất cả con cháu, mà sẽ giao cổ phần của công ty mẹ cho một người thừa kế, như vậy mới có thế một mực kéo dài sự khống chế đối với công ty (chú: nắm cổ phần chiếm đa số trong công ty mẹ sẽ là người quyết định vận mệnh của công ty. ND).
Một phần sản nghiệp khác cùng tiền bạc, mới có thế được phân cho gia tộc con cháu, lão gia tử tổng cộng có ba con trai, chồng của Vinh phu nhân là lão nhị (con đứng hàng thứ 2), mỗi một con trai đều có thế thu được một phần tài sản, hiện giờ chủ yếu tranh đoạt ở gia tộc chính là cổ phần của công ty mẹ.
Ba con trai đều có quyền tranh đoạt cổ phần, người nào có năng lực mạnh nhất, người nào được ủng hộ nhiều nhất, tự nhiên sẽ có hi vọng thừa kế cổ phần. Và đây chính là điểm mà Vinh phu nhân coi trọng nhất.
Bản thân Vinh phu nhân cũng có một con trai. Trương Vĩ nếu như trở về Trương gia, nhất định sẽ phân đi một phần di sản của con trai bà ta. Nhưng mà Vinh phu nhân và trượng phu đều có một nửa tài sản, Vinh phu nhân sẽ đem tất cả tài sản để lại cho con trai của bản thân mình. Hay nói cách khác, Trương Vĩ chỉ có thế có được một phần ba tài sản.
Nhưng mà, Trương Vĩ quay về đồng dạng cũng có chỗ tốt, chính là có thế làm mạnh lên thực lực của chồng bà ta, cũng sẽ có hi vọng hơn để thừa kế cổ phần của công ty mẹ, mà đây mới chính là ích lợi trọng yếu nhất.