Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 776: Đám mây ngờ vực (2)

- Tôi không muốn đi, lỡ khi cô ta lại chê cười tôi, làm sao bây giờ?

Trương Kỳ mấp máy đôi môi đỏ mọng, có chút ủy khuất nói.

- Cô ta chê cười em cái gì?

Trương Vĩ cầm lát bên bánh mì lên, vừa trét thêm đồ ăn vào bánh mì, vừa nói.

- Cô ta…

Trương Kỳ vốn định nói ra chuyện nước hoa rẻ tiền, nhưng lại nhớ tới lúc mua đồ cùng Trương Vĩ, hắn đã mua tặng nàng nước hoa cùng quần áo hạng sang, so sánh với cấp bậc trên người Sở Thiên Kiều chỉ cao chứ không thấp hơn.

- Được thôi, em đi là được chứ gì.

Trương Kỳ khẽ gật đầu, lên tiếng.

- Ừ, ăn mặc đẹp một chút.

Trương Vĩ cười nói.

- Có nhất định không? Không ăn mặc đẹp, tôi cũng đẹp hơn so sánh với nữ nhân kia.

Trương Kỳ ngước ngước cái cằm trắng như tuyết lên, trên mặt xinh đẹp lộ ra một chút nụ cười tự tin, rất là mê người.

...

Phòng làm việc của khu chánh phủ tại Kinh thành được xây dựng vô cùng sang trọng, quyý phái. Sở Thiên Kiều đã tới đây rất nhiều lần rồi, lần này coi như là quen cửa quen nẻo, không có bất kỳ ngăn trở nào liền tiến vào lầu chính, đồng thời tìm được phòng làm việc của Sở Thiên Hoành.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký của Sở Thiên Hoành, Sở Thiên Kiều đi vào phòng làm việc của Sở Thiên Hoành, phòng làm việc trang sức có chút sang trọng, hơn nữa quét dọn sạch không một hạt bụi, Sở Thiên Hoành đang ngồi ở trước bàn làm việc xem báo.

- Thiên Kiều đến rồi, ngồi đi.

Sở Thiên Hoành buông tờ báo trong tay xuống, chỉ chỉ ghế sa *** ở một bên, cười nói.

- Nhị thúc, gấp như vậy tìm cháu đến đây, có chuyện gì không?

Sở Thiên Kiều ngồi xuống trên ghế sa ***, có chút nghi ngờ hỏi.

- Vẫn là muốn bàn một chút về chuyện khu đất lần trước nói với cháu đó.

Sở Thiên Hoành đáp.

- Nhị thúc, mấy ngày nay cháy phái người dò la tra xét ba công ty dự đấu giá còn lại, cháu cảm giác công ty của chúng ta vẫn rất có ưu thế đấy, giành được mảnh đất này ắt là không có vấn đề gì lớn.

Sở Thiên Kiều nói.

- Tình huống của Công ty Bách Ức cháu hiểu bao nhiêu?

Sở Thiên Hoành hỏi.

- Công ty Bách Ức là công ty mới vừa thành lập, công ty của bọn họ quả thật rất khó hiểu, nhưng mà cháu đoán chừng tiền của bọn họ không phải là rất nhiều.

Sở Thiên Kiều khẽ lắc đầu nói.

- Đúng vậy, so với tình huống chú có được từ các thông tin bề lề của bên chánh phủ thì gần như là vậy.

Sở Thiên Hoành cười ha hả, nói.

- Nhị thúc, ngài yên tâm đi, mảnh đất trống này cháu nhất định sẽ lấy được.

Sở Thiên Kiều bảo đảm.

- Ha ha, Thiên Kiều, hôm nay chú cố ý gọi cháu đến đây, không phải là bảo cháu đưa ra sự bảo đảm với chú về một điểm này. Chú một mực rất tin tưởng năng lực của cháu, hiểu cháu có thế làm tốt chuyện này.

Sở Thiên Hoành nói.

- Vậy chú gọi cháu tới đây để làm cái gì?

Sở Thiên Kiều hỏi.

- Chú cố ý gọi cháu qua đây, là muốn chính miệng nói với cháu, là bỏ qua việc đấu giá mảnh đất trống này.

- Cái gì? Chú muốn cháu bỏ qua đấu giá mảnh đất này, là vì sao vậy?

Sở Thiên Kiều có chút không hiểu hỏi.

- Thiên Kiều cái vấn đề này cháu trước hết đừng hỏi nữa, dựa theo sự phân phó của chú mà đi làm đi là được.

Sở Thiên Hoành phân phó.

- Dạ được, cháu biết rồi.

Sở Thiên Kiều lên tiếng, trên mặt vẫn giữ một vẻ nghi hoặc như cũ.

Tuy rằng Sở Thiên Kiều lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì Công ty Minh Đức có thế có ngày hôm nay, đều là bởi vì sự ủng hộ mạnh mẽ của Sở Thiên Hoành. Lời nói của Sở Thiên Hoành ở tại Công ty Minh Đức rất có trọng lượng, cũng tuyệt đối không phải là của nàng có thế trái ý.

- Nhị thúc, vậy cháu lát nữa trở về công ty, nói chuyện này với các nhân viên.

- Thiên Kiều, cái này ngược lại không cần phải gấp, chuyện này ngoại trừ ngoài chú và cháu ra, trước hết đừng cho bất kỳ kẻ nào biết được, hơn nữa vào ngày tiến hành đấu giá đất đó, cháu cũng cứ tham gia theo như lẽ thường, chẳng qua là không ra giá thế thôi.

Sở Thiên Hoành dặn dò.

- Tốt, nhị thúc.

Sở Thiên Kiều khẽ nhíu mày, trong lòng càng thêm khó hiểu.

- Thiên Kiều, cháu hôm nay tốt nhất nhín chút thời gian đi đến sảnh triển lãm một lần, thăm dò một chút xem ý tứ của công ty Bách Ức, xem xem bọn họ có quyết tâm đấu được mảnh đất trống này không.

Sở Thiên Hoành dặn dò tiếp.

- Vâng, cháu hiểu rồi nhị thúc.

Sở Thiên Kiều nói.

- Được rồi Thiên Kiều, cháu tự đi lo việc của mình đi, buổi tối đến nhà ăn cơm, chú sẽ nói Nhị thẩm của cháu làm món thịt kho cá trích mà cháu thích ăn nhất, cũng gọi Ngô Dũng tới cùng ăn chung đi, thằng nhỏ đó chú cảm thấy cũng không tệ lắm.

- Tốt nhị thúc, vậy cháu đi trước đây.

Sở Thiên Kiều cười cười, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc của Sở Thiên Hoành.

Nhìn cô cháu gái đi ra khỏi phòng làm việc, Sở Thiên Hoành cũng đứng lên, nện bước chân đi thong thả trong phòng, nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ trầm tư, đấu tranh chính trị nếu so với thương trường còn tàn khốc hơn, có một số thời điểm nhất định phải sử dụng chút ít thủ đoạn phi thường.

Sở Thiên Hoành không nói cho cháu gái nguyên nhân cụ thế, cũng không phải vì không tín nhiệm Sở Thiên Kiều, mà là bởi vì không muốn để cho cháu gái chen quá nhiều vào chuyện này, muốn nàng cách xa vòng xoáy chính trị, cũng là một loại bảo vệ đối với nàng.

Sở Thiên Hoành có được một số tin tức từ các bộ môn của chánh phủ, đồng thời cũng từ đó suy luận ra công ty Bách Ức có tư sản không nhiều, thậm chí cũng không đủ tiền bạc để mua đất, như vậy công ty Bách Ức muốn thu được quyền sử dụng đất, khẳng định cần một số thủ đoạn không thường quy, mà trong đó Vệ Trường Minh khẳng định là có tác dụng có tính quyết định.

Chỉ cần có thế bắt được đầu mối này, chưa chắc không có cơ hội đối phó Vệ Trường Minh. Về phần công ty Bách Ức có bởi vậy mà bị liên lụy hay không, vậy cũng không có quan hệ gì với Sở Thiên Hoành hắn đâu!?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free