Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 777: Mời khách (1)

- Chào buổi sáng mọi người!

Tới sát trưa, nhân viên của công ty Bách Ức đều đang nghỉ ngơi, Tô Phỉ đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, chào hỏi một tiếng cùng mọi người.

Rất nhiều nghiệp vụ viên nghe Tô Phỉ chào hỏi đều có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không biết nên đáp lại đối phương như thế nào, chỉ cố ra vẻ tươi cười trên mặt, xem như là đáp lại đối Tô Phỉ rồi vậy.

- Tô Phỉ (Sophie), cô nói cái từ buổi sáng này, là nói ngày hôm nay, hay là nói ngày mai vậy?

Trương Vĩ cười hỏi.

- Anh nói vậy không phải là thừa hay sao, tôi đương nhiên là nói ngày hôm nay rồi.

Tô Phỉ hừ yêu một tiếng, hai tay chắp ở sau lưng, bước chân thong thả đi tới trước bàn làm việc của Trương Vĩ.

- Nếu như cô đã nói như vậy rồi, vậy tôi không còn lời gì để nói nữa.

Trương Vĩ lắc đầu cười khổ nói.

- Trưa hôm nay người đến ứng sính có nhiều không?

Tô Phỉ hỏi.

- Tạm được thôi.

Trương Vĩ đáp, dường như nghĩ tới cái gì đó, hỏi:

- Đúng rồi, cô không phải muốn mướn ở tại chỗ của tôi sao? Vì sao hai ngày ay nhất mực không nhìn thấy bóng dáng cô đâu hết vậy?

- Hai ngày nay đài truyền hình có một số việc, tôi ở ngay tại ký túc xá trong đài truyền hình luôn.

Tô Phỉ giải thích.

- Cô nếu như có nhà ở đài truyền hình, vậy tạo sao còn mướn ở chỗ của tôi nữa?

Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.

- Mắc mớ gì tới anh chớ, tôi muốn ở đó có sao không?

Tô Phỉ nhíu cái mũi thon, gắt giọng tiếp:

- Tôi không riêng gì thuê chỗ của anh, tôi còn có một gian cố định ở khách sạn nữa.

- Cô mướn nhiều nhà như vậy làm cái gì? Cũng không phải là mua để chờ gia tăng giá trị đâu?

Trương Vĩ hỏi.

- Theo tâm tình khác biệt mỗi ngày của tôi, tôi muốn ở đâu thì đi đến ở ở nơi đó.

Tô Phỉ trừng trừng đôi mắt to đầy tú khí, đáp lại.

- Ha ha…

Trương Vĩ cười ha hả, khẽ lắc đầu một cái. Từ vị trí đứng lên, nói:

- Vậy được rồi, nếu cô đã tới đây rồi, như vậy chuyện ứng sính xế chiều này sẽ giao cho cô vậy.

- Anh đi làm cái gì chứ?

- Tôi đi ăn cơm trưa.

Trương Vĩ lên tiếng, cầm lên âu phục của bản thân mình, nói với Trương Kỳ ở phía ngoài:

- Trương Kỳ, chúng ta ra đi ăn cơm.

- Dạ, vâng ạ.

Trương Kỳ thuận miệng đáp một tiếng, mặc áo khoác của mình vào, đi ra từ phía sau bàn làm việc.

- YAA.A.A.., Kỳ Kỳ, em hôm nay ăn mặc thật là xinh đẹp đó nha.

Tô Phỉ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trương Kỳ, ánh mắt sáng rực lên, cảm thán một câu.

Trương Kỳ mặc phía ngoài một cái áo khoác bằng vải nỉ màu hồng, bên trong mặc một cái váy liền áo bó sát người, phía dưới mặc một cái vớ màu đen, lộ ra hai cái đùi thon dài cực đẹp, dưới chân mang một cái giày da nhỏ màu đỏ.

-cảm ơn Tô Phỉ tỷ khen ngợi, chị ăn mặc cũng rất đẹp nha.

Trên mặt đẹp của Trương Kỳ cũng lộ ra nét tươi cười.

Bộ quần áo này là do Trương Vĩ mua cho nàng, bởi vì quần áo có cấp bậc quá cao, bình thường khi làm việc cùng đồng nghiệp, Trương Kỳ sẽ không mặc bộ quần áo này, chỉ mặc quần áo công sở bình thường. Ngày hôm nay bởi vì phải đi sảnh triển lãm, mới tahy bộ quần áo mới mua này.

- Được rồi. Có cái gì trở lại hẵng nói, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi.

Trương Vĩ thúc giục.

- Tôi cũng muốn theo các người. Tôi đến bây giờ còn chưa dùng điểm tâm đây này.

Tô Phỉ tiến lên hai bước, ôm cánh tay Trương Kỳ, nói.

- Đúng không đó?

Nghe được Tô Phỉ nói như vậy, Trương Vĩ có chút bó tay không nói nên lời:

- Tô Phỉ, cô đến giờ này mới chạy tới công ty, lại còn chưa ăn điểm tâm?

- Đúng nha, không được sao?

Tô Phỉ liếc xéo Trương Vĩ một cái, đáp:

- Tôi là đổng sự (thành viên hội động quản trị, thành viên sáng lập) của công ty, cũng không phải là thuộc hạ của anh, anh dựa vào đâu mà quản tôi?

- Được rồi, đi thôi.

Trương Vĩ hiện tại đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, sãi bước hướng ra ngoài phòng làm việc.

- Kỳ Kỳ, em hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, có phải là … có ước hẹn gì hay không nha?

Tô Phỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi.

- À, xế chiều còn phải đi theo Trương tổng đi sảnh triển lãm có dán thông cáo đấu giá.

Trương Kỳ đáp.

- Vậy mình cũng theo hai người cùng đi nhé?

Tô Phỉ đề nghị.

- Tô Phỉ tỷ, chị hay là hỏi Trương tổng đi, em đây không thế làm chủ được đâu.

Trương Kỳ nói.

- Tốt, vậy sẽ nói với hắn.

Tô Phỉ lên tiếng, sau đó lôi kéo Trương Kỳ đi tới trước thang máy, dùng ngón trỏ tay phải chọt chọt cánh tay của Trương Vĩ, nói:

- Trương Vĩ, xế chiều tôi cũng theo các người đi sảnh triển lãm.

- Không được, xế chiều cô cần phải ở lại trông công ty, còn có người tới công ty ứng sính nữa chi?

Trương Vĩ đáp.

- Phỏng vấn tuyển nhân viên không phải là chuyện của bộ phận nhân sự sao? Tại sao cần phải có tôi làm?

Tô Phỉ lầm bầm một tiếng, có chút bất mãn.

- Xế chiều hôm nay số người phỏng vấn ứng sính đó, chính là tuyển vào chức vị giám đốc nhân sự đấy.

Trương Vĩ khẽ hừ một tiếng nói.

- Hô…

Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Tô Phỉ thở dài một hơi, lại dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Trương Vĩ, trách mắng:

- Anh để Kỳ Kỳ ăn mặc đẹp như vậy, đi theo anh đi sảnh triển lãm thông cáo, còn không cho tôi cùng đi theo, tôi thấy anh khẳng định là không có lòng tốt đẹp gì.

- Tôi nếu mà có lòng dạ bất lương, còn cần phải mang cô ấy đi sảnh triển lãm, ở nhà không phải dễ dàng hơn sao?

Trương Vĩ cười nói.

- Trương Vĩ, anh nói hươu nói vượn cái gì thế?

Trương Kỳ khuôn mặt đỏ lên, phì phì như muốn phun nước bọt.

...

Nhóm ba người Trương Vĩ ăn cơm xong, Tô Phỉ bị ép trở về công ty. Hai người còn lại đi sảnh triển lãm, đến nơi thì đã gần ba giờ chiều. Điều khiến cho Trương Vĩ cảm thấy có chút bất ngờ chính là, bên trong sảnh triển lãm cũng không có nhiều người.

Hai người Trương Vĩ đi dạo qua một vòng bên trong sảnh triển lãm, lại nói chuyện một hồi cùng nhân viên tiếp đãi của sảnh triển lãm, chuyện đấu giá cũng không có gì thay đổi, thật ra thì vẻ mỹ mạo cùng quần áo của Trương Kỳ lại có lực hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

- Trương Kỳ, chúng ta đi tới chỗ mảnh đất đó xem một chút đi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free