Phòng Thuật (Dịch) - Chương 780: Đấu rượu (2)
Trương Vĩ sắc mặt trầm xuống, chặn tay Trương Kỳ lại, ấn vào trên bụng của nàng, quay đầu nói với Sở Thiên Kiều:
- Sở tổng, nói chuyện không nên quá đáng như vậy.
- Có sao? Tôi chẳng qua là nói ra chuyện mà thôi.
Sở Thiên Kiều lạnh lùng đáp.
- Vậy tôi cũng nói cho cô một sự thật, nữ nhân muốn dựa vào nam nhân để có cái ăn, ít nhất cũng phải có chút vốn liếng để gây nên sự hứng thú của tôi mới được.
Trương Vĩ cười nói.
- Anh…
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Sở Thiên Kiều nổi giận hiện ra mặt, nhìn chằm chằm vào hắn, một lát sau mới thở ra một cái, tâm tình bình tĩnh lại, nói:
- Vậy tốt, nếu như anh là chỗ dựa của Trương Kỳ tiểu thư, như vậy ly rượu này sẽ do anh uống đi.
- Con người của tôi cũng có nguyên tắc. Tôi nói ngày hôm nay không uống rượu, thì tuyệt đối sẽ không uống rượu.
Trương Vĩ không chút lưu tình nói.
- Thiên Kiều, anh thấy hay là thôi đi, Trương Kỳ quả thật uống không được rượu nữa, em cũng đừng bức ép cô ta làm gì.
Ngô Dũng khuyên nhủ.
- Quên đi…
Ngô Dũng không nói còn may, Ngô Dũng một khi nói giúp cho Trương Kỳ, trong lòng Sở Thiên Kiều lại càng thêm tức giận, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Sao hả? Anh muốn thế cô ta uống ly rượu này à?
- Được, anh uống rượu này anh uống.
Ngô Dũng không biết lấy ở đâu ra dũng khí, thấy dáng dấp tội nghiệp của Trương Kỳ như vây, liên đứng dậy bưng ly rượu từ phía đối diện, uống một hơi cạn sạch.
- Ha… Anh nếu như muốn uống rượu thế cô ta, vậy cũng đừng có chỉ uống một ly thôi, uống vào ba ly đi.
Thấy Ngô Dũng thật sự uống thế cho Trương Kỳ, trong lòng Sở Thiên Kiều càng tức giận hơn, cầm lên bốn ly rượu trên bàn, lại lấy một chai rượu vang mới khui, rót tràn đầy cả bốn ly rượu.
Cảnh tượng khiến cho Trương Vĩ kinh ngạc phát sinh, Sở Thiên Kiều lần nữa uống sạch hai ly, và đều là uống một hơi cạn sạch, trong ly không còn một giọt rượu nào. Và hai ly rượu chảy vào bụng Sở Thiên Kiều, lại không khiến ả ta có biến hóa gì rõ ràng.
- Tốt, ngày hôm nay không say không về.
Ngô Dũng nhìn thoáng qua Trương Kỳ ở đối diện, thấy nàng tựa vào trên vai Trương Vĩ, trong lòng đã sớm buồn bực đến hộc máu. Nếu nói người nào trong đây thống khổ nhất, có ai có thế so sánh được với hắn chứ?
Ngô Dũng đã sớm muốn say một trận cho đã đời, như vậy có thế quên hết mọi thứ đau khổ, quên hết tất cả sự bất đắc dĩ cùng tiếc hận, mới có thế yên giấc khi đêm về.
Ôm tâm tình cầu cho một trận say mềm, Ngô Dũng cũng liền uống cạnh sạch hai ly rượu. Một hơi ba ly rượu vang vào bụng, trong bụng lại chưa ăn bất cứ vật gì, bên trong đã sớm phiên giang đảo hải, đầu óc hỗn loạn, nên vừa đặt ly rượu trở lại bàn, cả người cũng nằm gục xuống ở trên bàn.
- Trương tổng, hiện tại chỉ còn sót hai người chúng ta thôi, có muốn chúng ta cũng đấu một trận hay không?
Sở Thiên Kiều uống liền bốn ly rượu vang, nhưng nói chuyện phát âm lại rõ từng chữ, vẫn vô cùng rõ ràng.
- Quên đi, hôm nào thuận tiện tôi không lái xe sẽ uống rượu, tôi cũng không muốn để cho người nói tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bắt chẹt.
Trương Vĩ cười một cái nói.
- Cũng tốt, vậy chúng ta hay là ăn chút cơm đi, tâm sự một chút, cũng tiết kiệm bớt lãng phí một bàn đầy thức ăn ngon này.
Sở Thiên Kiều cho dù tửu lượng có mạnh thế nào, thì uống vào liền một lúc bốn ly rượu, thân thế cũng đã có chút không chịu được rồi. Nếu tiếp tục đấu cùng một tên Trương Vĩ không biết sâu cạn thế nào, rất có thế nàng cũng gục xuống bàn, cho nên cũng không hề miễn cưỡng Trương Vĩ nữa.
- Tốt, tôi cũng nếm thử thức ăn do nhà hàng mà Sở tổng đề cử này nấu. Thử xem thức ăn rốt cuộc là có ngon hay là không.
Trương Vĩ vừa nói, vừa cầm đôi đũa trên bàn lên.
Sở Thiên Kiều uống rượu đã sắp tới rồi, thật ra Trương Vĩ đã ngầm phán đoán ra. Bản thân hắn tửu lượng cũng không tệ lắm, nếu thừa thắng xông lên đấu rượu chừng hai ly cùng đối phương, nhất định Sở Thiên Kiều sẽ đổ gục xuống.
Nhưng mà, Sở Thiên Kiều cũng là một người thông minh lanh lợi, hiểu được mình có tửu lượng tới đâu, chưa chắc đã đấu lại hắn, chẳng qua là nói một câu mạnh miệng mà thôi. Hơn nữa mấu chốt của vấn đề là, Trương Vĩ không muốn để cho ả này say, nếu không Sở Thiên Kiều uống gục xuống rồi, Trương Vĩ làm sao có thế moi bí mật từ lời nói của ả?
Trương Vĩ cùng Sở Thiên Kiều ăn cơm một lúc, còn hàn huyên mấy câu không đau không ngứa. Sau đó, hắn buông đũa của mình xuống, xoay chuyển đề tài câu chuyện, hỏi:
- Sở tổng, công ty của các vị chuẩn bị bao nhiêu tiền để đấu giá mảnh đất trống kia vậy?
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Sở Thiên Kiều buông đôi đũa trong tay xuống, trong ánh mắt xuất hiện một vẻ hoài nghi, rồi giống như là nhìn một tên ngốc vậy, nói:
- Trương đổng, tôi nhớ là ngài một giọt rượu không dính, vì sao lại vừa lên tiếng đã nói những lời của người say như vậy? Mọi người coi như là đối thủ cạnh tranh, ngài cảm thấy là tôi sẽ đem điều cơ mật của công ty nói cho ngài biết sao?
- Ha ha, Sở tổng, tôi đây không phải là chỉ đùa một chút thôi sao!
Trong mắt Trương Vĩ, ánh sáng vàng nhoáng lên một cái rồi biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Thiên Kiều, nói.
- Trương đổng, ngài là muốn thừa dịp tôi uống say, cố ý moi lời của tôi phải không?
Sở Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng, nàng ta tuy rằng uống không ít rượu, nhưng vẫn luôn khống chế trong giới hạn tửu lượng của mình, đầu óc vẫn luôn giữ thanh tỉnh, căn bản sẽ không nói những lời không nên nói, thậm chí còn nghĩ làm sao để moi bí mất từ Trương Vĩ nữa.
Trương Vĩ thuận miệng đáp lấy lệ một tiếng, trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh như gió nhẹ mây bay, nhưng trong lòng lại có nhiều thêm một chút nghi ngờ, bởi vì hắn thông qua năng lực Độc Tâm Thuật, phát hiện công ty Minh Đức không ngờ lại bỏ không tham gia đấu giá mảnh đất này.
Điều này làm cho trong lòng của hắn cảm nhận được một sự khó hiểu vô cùng, thậm chí cảm nhận được một chút mùi vị u ám.