Phòng Thuật (Dịch) - Chương 781: Trương Bình Hoa (1)
Sau khi nắm được nội dung này rồi, Trương Vĩ lại hỏi gần hỏi xa thêm một chút, lại tiếp tục dùng Độc Tâm Thuật dò xét, phát hiện Sở Thiên Kiều cũng không biết nguyên nhân bỏ qua đấu giá, mà là do Sở Thiên Hoành tự ra quyết định, khiến cho Trương Vĩ cũng không biết rõ trạng huống hiện tại thế nào.
Vào lúc Trương Vĩ theo dõi Sở Thiên Kiều, Sở Thiên Kiều cũng thử dò xét Trương Vĩ, nhưng phần lớn là Trương Vĩ tránh trái tránh phải, Sở Thiên Kiều nhiều nhất cũng chỉ có thế nhìn ra thái độ của Trương Vĩ, chứ không có cách nào dò ra nội dung cụ thế.
Ở trong hơn nửa tháng này, Trương Vĩ tìm hiểu qua tư liệu của Sở Thiên Kiều, Sở Thiên Kiều cũng đồng dạng hiểu qua Trương Vĩ, hai người đều rất thưởng thức năng lực của đối phương, thật ra thì trò chuyện cũng có chút hợp ý.
Không biết từ khi nào, hai người hàn huyên gần một giờ, Sở Thiên Kiều nhìn thoáng qua Ngô Dũng bên cạnh, quay đầu nói với Trương Vĩ:
- Trương đổng, ngày hôm nay nói chuyện với anh rất sảng khoái, nhưng mà cũng là đến lúc tan tiệc rồi.
- Cũng tốt, sau này có cơ hội bàn lại.
Trương Vĩ khẽ gật đầu, hai người nói chuyện lâu như vậy, cũng không moi ra được cái gì nữa rồi.
- Vậy thì tốt, chúng tôi cáo từ trước.
Sở Thiên Kiều vừa nói, vừa nâng Ngô Dũng ở bên cạnh lên…, dường như muốn tự bản thân mình dìu Ngô Dũng ra ngoài.
- Sở tổng, có cần kêu một phục vụ viên cho cô hay không?
Trương Vĩ hỏi.
- Không cần, tôi trước kia luyện qua Judo, vẫn còn có chút khí lực.
Sở Thiên Kiều gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó đỡ Ngô Dũng ra ngoài, không có chút khó khăn nào, khiến Trương Vĩ chứng kiến mà trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn theo bóng lưng Sở Thiên Kiều rời đi, Trương Vĩ giơ ngón tay cái của tay phải lên, thầm khen một tiếng:
- Chân hán tử!
- Kỳ Kỳ tỉnh dậy đi nào, chúng ta cũng nên đi rồi.
Trương Vĩ ôm vòng em mảnh mai của Trương Kỳ, vỗ vỗ nhẹ nhàng, gọi nàng dậy.
- Ư…
Trương Kỳ lúc này đang bị hơi rượu bốc lên, chỉ phát ra một tiếng ư nhẹ, trên người cũng không có chút khí lực nào.
- Hừ.
Thấy bộ dạng cả người vô lực của Trương Kỳ, người thì mềm nhũn, Trương Vĩ chỉ có thế ôm ngang eo nàng, một mực ẵm ra cho tới khi đặt nàng vào trong ôtô.
...
Trong một biệt thự thuộc khu nhà cao cấp trên lưng chừng núi của HongKong, một nhà ba người, hai nam một nữ ngồi ở trước ghế sa *** xem TV. Nữ nhân chính là Vinh phu nhân, còn nam nhân trung niên cùng thanh niên đều có dung mạo có chút tương tự với Trương Vĩ.
Người trung niên nam nhân này gọi là Trương Bình Hoa, chính là cha ruột của Trương Vĩ, mà còn Vinh phu nhân chính là mẹ kế của Trương Vĩ, thanh niên tên là Trương Trung Nghĩa, là em trai cùng cha khác mẹ của Trương Vĩ.
- Bình Hoa, nghe nói qua mấy ngày nữa ở Bắc Kinh có một hạng mục, anh chuẩn bị như thế nào rồi?
Vinh phu nhân hỏi.
- Ừ. Đều chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó anh sẽ đi đến đó một chuyến là được.
Trương Bình Hoa khẽ gật đầu, lòng không yên đáp cho có lệ.
- Ba, con cũng muốn đi Bắc Kinh, thuận tiện đi xem một chút Vạn lý trường thành ở đại lục.
Trương Trung Nghĩa nói.
- Ba là đi Bắc Kinh công tác, con đi theo xem náo nhiệt gì, có thời gian kêu mẹ của con dẫn con đi.
Trương Bình Hoa khiển trách.
- Hừ, không đi thì không đi chứ gì, có gì đâu mà đặc biệt hơn người chứ.
Trương Trung Nghĩa có chút bất mãn hừ một tiếng, sau đó đứng lên từ trên ghế salon, chuẩn bị đi vào phòng ngủ của mình.
- Con trai à, đừng có thèm để ý đến cha con, ông ấy là như vậy, đến ngồi bên cạnh mẹ này.
Vinh phu nhân vỗ vỗ ghế sa ***, cười nói.
- Thôi, con muốn đi ngủ rồi.
Trương Trung Nghĩa lắc lắc đầu, lầm bầm một tiếng.
- Mẹ vốn định dẫn con đi Bắc Kinh đấy, con không muốn đi coi như thôi vậy.
Nhìn con trai muốn rời đi, Vinh phu nhân cũng không ngăn trở, chỉ nói nhỏ một tiếng.
- Mẹ, mẹ nói cái gì? Muốn dẫn con đi Bắc Kinh à?
Nghe lời của Vinh phu nhân, Trương Trung Nghĩa có chút hưng phấn hỏi lại ngay.
- Đúng nha, con có muốn đi không?
- Muốn, con đương nhiên muốn đi, mẹ!
Trương Trung Nghĩa gật đầu như con gà con mổ thóc vậy, gương mặt đầy vẻ hưng phấn, HongKong chỉ có là chỗ nhỏ như bàn tay, Trương Trung Nghĩa đã sớm đi vòng vo hết lần này tới lần khác rồi, ước gì có thế đi đại lục chơi một chuyến.
- Anh lần này đi Bắc Kinh lo công chuyện, chờ làm xong rồi thì phải nhanh chóng trở về HongKong ngay, không có thời gian dẫn hai mẹ con đi chơi đâu.
Trương Bình Hoa khẽ lắc đầu nói.
- Hay là như vầy đi, em thay thế anh đi công tác ở Bắc Kinh, chờ làm mọi chuyện xong xuôi rồi, em sẽ cùng với con trai ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày, cũng tiện cho anh phải chạy đi chạy lại hai đầu nữa.
Vinh phu nhân đề nghị.
- Ừ, như vậy cũng được, người khác đi anh cũng không yên lòng.
Trương Bình Hoa trầm tư một lát, gật gật đầu đồng ý.
- Vậy hai ngày này chúng ta chuẩn bị một chút, sau đó trực tiếp đón phi cơ đi Bắc Kinh.
Vinh phu nhân nói.
- Con trai em không cần đi học sao?
Trương Bình Hoa nhíu mày, hỏi ngược lại.
- Con trai em, , không phải con trai anh hả?
Trước đây Vinh phu nhân không quan tâm đến loại khẩu khí này của trượng phu, nhưng màsau khi đã biết hành tung của Trương Vĩ, cũng rất quan tâm loại xưng hô này của trượng phu.
- Em không phải là tự dưng không có chuyện gì đi gây sự sao? Anh nói đến chuyện đi học, chẳng lẽ không phải là chuyện đứng đắn sao?
Trương Bình Hoa hỏi.
- Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, không phải là cái bằng tốt nghiệp rách sao?
Vinh phu nhân có chút không xem chuyện này là quan trọng.
- Ba, ba không nghe trên mạng nói hay sao nha, có bản lãnh thì không đi học, có quan hệ thì không cần lên lớp. Người không có bản lãnh, không có mối quan hệ gì, mới cố hết sức đi học, chờ đến lúc bọn họ tốt nghiệp rồi, cũng là lúc bọn họ thất nghiệp.
Trương Trung Nghĩa cười nói.
- Sao lại đi học cái thứ bậy bạ đó?
- Bình Hoa, quyết định như vậy nha, hai ngày nữa em và con trai đi Bắc Kinh.
Vinh phu nhân nhìn chằm chằm trượng phu hỏi.
- Đi đi, nhìn cái tên tiểu tử này thì anh chỉ có phiền lòng, không gặp một ngày anh tỉnh tâm một ngày.
Trương Bình Hoa hừ một tiếng.
- Hừ, chờ ba không nhìn thấy con rồi, sẽ nhớ con cho coi.
Trương Trung Nghĩa làm một cái mặt quỷ đáp lại.
Thấy trượng phu cùng con trai đấu võ mồm, trên mặt Vinh phu nhân lộ ra vẻ tươi cười, lần này nàng muốn đi Bắc Kinh, nguyên nhân đầu tiên chính là muốn tự mình gặp Trương Vĩ một chút, nguyên nhân thứ hai là muốn mượn dịp này thử dò xét, nhìn xem một chút coi trượng phu có biết chuyện này hay không.
Nếu như trượng phu hiểu biết được chuyện này, như vậy lần này trượng phu đi Bắc Kinh, rất có thế chính là đi gặp Trương Vĩ, còn trượng phu không mãnh liệt yêu cầu đi Bắc Kinh, đây cũng là chứng minh trượng phu không hề biết chuyện này.