Phòng Thuật (Dịch) - Chương 784: Đấu giá khu đất (2)
- Tốt, hiện tại nghi thức đấu giá khu đất chính thức bắt đầu. Mảnh đất trống này có giá khởi điểm là 5 ức nhân dân tệ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn 1 triệu NDT, thỉnh các công ty tham gia nghi thức đấu giá bắt đầu đưa ra giá của mình.
Sau khi người chủ trì nói xong, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, tỏ ý mời ba công ty đấu giá dưới đài đưa ra giá đấu của mình, nhưng mà ba công ty này cũng không lập tức đấu giá, đều đưa mắt nhìn nhau một phen.
Ngoại trừ ba công ty thân thỉnh cạnh tranh đất đều ngồi ở hàng đầu nhất của phòng đấu giá. Nhân viên của những công ty bất động sản tới xem náo nhiệt phần lớn đều ngồi ở phía sau, thấp giọng nghị luận.
- Ài, ba công ty trước mặt làm gì vậy? Sao lâu như vậy mà không ai đưa ra một cái giá nào hết vậy?
Một nam nhân trung niên quần áo hoa lệ nói.
-Tôi đoán chừng tám thành là đã hối hận, anh em không thấy còn ít đi một công ty đấu giá hay sao? Nói không chừng mảnh đất trống này cuối cùng lưu phách (không đấu giá được vì không ai ra giá mua) rồi.
- Đúng nha, hiện tại sản thị trường bất động không ổn định như vậy, nói không chừng giá nhà năm 2009 sẽ giảm, công ty chúng ta tuy rằng có không ít vốn lưu động, nhưng lúc này cũng không dám đấu giá đất.
Một trung niên khác nói.
Từ năm 2001 đăng cai Thế vận hội Olympic thành công, cho đến năm 2008 thế vận hội Olympic khai mạc tại Bắc Kinh, trong khoảng thời gian này, kinh tế đại lục đã phát triển với tốc độ rất cao, các phương diện đầu tư đều tăng trên diện rộng. Rất nhiều người sợ sau khi thế vận hội Olympic cử hành xong, đầu tư sẽ thu sút, phát triển cũng sẽ lâm vào tình trạng đình đốn, kéo theo chứng khoán, địa sản sẽ rơi vào vòng xoáy khủng hoảng kinh tế.
Sở dĩ, đã xuất hiện một hiện tượng vào những năm 2007 – 2009, thị trường bất động sản cực kỳ nóng, có thế nói là đến trình độ khó kiếm được một căn nhà, giá đất cũng tăng lên một bậc. Vì để có thế mua được một mảnh đất, rất nhiều nhà đầu tư đều cạnh tranh bể đầu chảy máu.
Nhưng năm 2008, thị trường bất động sản lại có chút tiêu điều. Phần lớn nhà đầu tư bất động sản đều đua nhau ngắm nhìn, căn bản không dám ra tay mua đất, đưa đến rất nhiều khu đất đưa ra đấu giá xuất hiện tình huống lưu phách.
Dĩ nhiên, một phần nhỏ nhà đầu tư bất động sản có mắt nhìn xa, bọn họ từ tình huống thực tế của đại lục mà xét, thấy đại lực cũng không bị ảnh hưởng như những quốc gia Âu Mĩ, nhận định năm ‘09 thị trường bất động sản vẫn bốc lửa y như cũ, do đó mua sắm số lượng đất nhất định, khiến cho bọn họ buôn bán ở năm 2009 lời gấp mấy lần.
- Công ty Bách ức ra giá 500 lẻ 1 triệu NDT!
Khi mọi người đang thấp giọng nghị luận, phía trước hội trường vang lên một thanh âm, lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Vừa rồi người kêu giá không phải là ai khác, mà chính là chủ tịch của công ty Bách Ức – Trương Vĩ.
Và điều còn khiến cho mọi người cảm thấy có chút bất ngờ chính là, Công ty Bách ức lần này kêu giá, cũng đã trở thành tiếng gọi giá duy nhất trong hội trường.
Công ty Mỹ Sâm cùng công ty Minh Đức cũng không tăng giá, người chủ trì sau khi tỏ ý mời mãi, cuối cùng vẫn thấy bại gõ chày đấu giá xuống, quyết định mảnh đất trống này cũng đã trở thành vật trong túi của Công ty Bách Ức.
- Trương đổng, chúc mừng anh nha!
Sau khi buổi đấu giá chấm dứt, chủ tịch của Mai Sâm công ty – Vương Hữu Lương ưỡn một cái bụng như cái chão sắt lớn đi tới trước mặt Trương Vĩ cất tiếng chúc mừng.
- Cái đó còn phải cảm tạ Vương tổng, Công ty Mỹ Sâm của các vị nếu ra giá thu mua, vậy coi như không có cửa cho Công ty Bách ức chúng tôi rồi.
Trương Vĩ cười ha hả, đáp.
- Trương tổng khách khí.
Vương Hữu Lương cười ha hả nói.
Thật ra, vào lúc ban đầu khi đăng ký đấu giá đất, ban giám đốc của Công ty Mỹ Sâm một mực không đưa ra quyết định là có phải thật sự mua mảnh đất trống này hay không, mà là một mực ngắm nhìn, dù sao thì chi phí đăng ký đấu giá không cao, coi như là lăn lộn cho quen mặt với các bô môn chánh phủ trong ngành.
Còn về phần công ty Minh Đức vì cái gì mà không đưa ra gia đấu, hoàn toàn là xuất phát từ thụ ý của Sở Thiên Hoành.
Bởi vì quá trình đấu giá mua đất quá thuận lợi, khiến cho ba người Trương Vĩ có chút cảm giác không chân thật, thậm chí trong lòng không khỏi sinh ra một sự hoài nghi, tự hỏi không biết mảnh đất trống này có phải là mua lỗ rồi hay không.
Dĩ nhiên, đây cũng là chuyện thuộc loại thường tình của con người, không chỉ nói mua một mảnh đất một cái tốn hết 5 ức NDT, cho dù là mua một cái quần cái áo mất 500 đồng, rất nhiều người sau khi thanh toán trả tiền cũng sẽ có chút cảm giác hối hận nếu gặp tình huống như vậy.
Trải qua sự mê mang lúc ban đầu, sau khi phân tích, ba người Trương Vĩ vẫn cảm thấy đáng giá, cảm thấy rất cao hứng vì có thế mua mảnh đất trống này, triệu tập khai mở một đại hội ăn mừng ở công ty vào buổi tối.
Sau khi tiệc chúc mừng xong, nhân viên bình thường đều đã đi về, còn Trương Vĩ, Tô Phỉ, Chu Bàn Tử thì tụ tập lại tại phòng họp, bắt đầu thương lượng công tác kế tiếp, cùng với khó khăn mà họ sẽ đối mặt và giải quyết.
Tuy rằng Công ty Bách ức đấu đuợc mảnh đất trống kia, nhưng mảnh đất trống này giá trị 5 ức, Công ty Bách ức muốn có mảnh đất trống này, muốn thu được giấy chứng nhận quyền đất sử dụng, dựa theo lẽ thường thì nhất định phải tra trước cho chánh phủ 5 ức NDT.
Nhưng mà, Công ty Bách ức hiện tại có 2. 4 ức tiền vốn, trong đó còn phải dự bị một số tiền ứng phó tình huống khẩn cấp, có thế lấy ra để trả tiền đất này còn chưa tới 2 ức NDT. Tiền, đây cũng chính là vấn đề kế tiếp mà Công ty Bách ức phải đối mặt.