Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 804: Tranh đấu gay gắt (2)

Tào tỷ nhìn danh thiếp trong tay, gương mặt có chút kinh ngạc.

..

Trương Vĩ lần này đột nhiên đến thăm, khiến cho Sở Thiên Hoành suy nghĩ rất nhiều, thứ nhất là chuyện phong thư tố cáo, không có tác dụng, thứ hai là Vệ Trường Minh đã bắt đầu nghi ngờ hắn.

Sau khi Sở Thiên Hoành nghĩ xong hai chuyện này, ban đầu cũng có ý muốn rút lui, nhưng sau đó lại gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì đây là một cơ hội tốt để loại bỏ Vệ Trường Minh.

Hơn nữa, trong chính trị vĩnh viễn không có ân nghĩa, mặc dù lần này hắn bỏ qua, Vệ Trường Minh cũng chưa chắn sẽ cảm kích hắn, nếu sau này Vệ Trường Minh có cơ hội trả thù, nhất định đối phương sẽ không nương tay.

Cho nên, Sở Thiên Hoành quyết định, tiếp tục đấu với Vệ Trường Minh và Trương Vĩ, chỉ có điều phương pháp cần phải thay đổi một chút, bởi vì chuyện tố cáo đã không có tác dụng, chỉ có thế dùng đến phương thức khác hiệu quả hơn.

Lưu Khải Văn sử dụng thư nặc danh tố cáo, nên không có độ tin cậy, vì vậy hiệu quả không cao, nhưng việc trực tiếp tố cáo lại quá nguy hiểm, không có quan viên nào tự nguyện đi làm, bởi vì cho dù tố cáo thành công cũng rất khó tiếp tục làm việc trong chốn quan trường.

Viết thư cho Ban thanh tra, thuộc vào loại nội bộ chính phủ tố giác nhau, nếu phương thức này có thế thực hiện được, vậy thì cần nghĩ thêm biện pháp, làm cách nào để làm lớn chuyện này lên, khiến giới truyền thông chú ý đến, như vậy mới chắc chắn sẽ bị điều tra, và Vệ Trường Minh chắc chắn sẽ không khỏi liên quan.

Sở Thiên Hoành sau khi trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, lập liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Khải Văn.

- A lô, Khải Văn, tôi là Sở Thiên Hoành đây.

- Sở khu trưởng, ngài có gì phân phó sao?

Lưu Khải Văn nói.

- Chuyện thư tố cáo, Vệ Trường Minh đã biết, hơn nữa việc đó cũng không có tác dụng gì.

Sở Thiên Hoành nói.

- Sở khu trưởng, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào.

Lưu Khải Văn hỏi.

- Nghĩ cách làm cho chuyện này lớn lên, khiến giới truyền thống chú ý đến, chỉ cần bọn họ chịu điều tra, thì nhất định sẽ tra ra đầu mối, chúng ta chỉ cần dẫn đường một chút, chắc chắn Vệ Trường Minh sẽ bị điều tra.

- Sở khu trưởng, làm vậy có nguy hiểm quá không, theo tôi thấy hay là chúng ta bỏ qua đi.

Bộ dạng Lưu Khải Văn như muốn rút lui.

- Khải Văn, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng mà, chúng ta không có đường lui nữa rồi, Vệ Trường Minh nếu như biết chuyện này có liên quan đến chúng ta, cho dù chúng ta có rút lui, đối phương cũng sẽ không tha cho chúng ta, nếu như Vệ Trường Minh không biết chúng ta liên quan đến chuyện này, thì chúng ta cũng không cần phải sợ hãi.

- Nhưng mà…

Lưu Khải Văn có chút do dự.

- Yên tâm đi, không cần cậu ra mặt, tìm một người đã nghỉ hưu, đồng ý cho đối phương một ít lợi ích, để hắn giúp chúng ta chơi đùa.

- Sở khu trưởng… Việc đó nên làm thế nào?

- Dựa theo trình tự hợp pháp mà làm.

- Sở khu trưởng, tôi vẫn không hiểu ý của ngài.

Lưu Khải Văn nói.

- Thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý chính đáng, công ty Bách Ức không phải thiếu tiền chính phủ sao? Cậu phải làm cho người ở cục tài nguyên, đến công ty Bách Ức đòi tiền, cố gắng náo loạn chuyện này lên, như vậy sớm muộn gì Vệ Trường Minh cũng sẽ sụp đổ.

- Ài…

Nghe được lời nói của Sở Thiên Hoành, Lưu Khải Văn thở dài một hơi.

- Sở khu trưởng, ý của ngài mặc dù rất hay, nhưng không thế áp dụng được!

- Lưu cục trưởng, cậu phải nhớ kỹ một câu “Sự tại nhân vi”, nếu như Vệ Trường Minh bị điều đi, Lữ Du cũng sẽ không làm được bao lâu nũa, đến lúc đó cục trưởng cục tài nguyên, có thế sẽ là vị trí của cậu.

Sở Thiên Hoành cười ha hả nói.

- Cái này…

Lưu Khải Văn chần chờ một lát, mặc dù trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng không cách nào cưỡng lại lời dụ dỗ.

- Được, vậy tôi nghe theo ngài.

- Lưu cục trưởng, việc chúng ta làm đều là hợp pháp, cũng là vì lợi ích của chính phủ, trong lòng cậu sao phải sợ.

Sở Thiên Hoành an ủi.

Hiện tại việc Sở Thiên Hoành cần làm, chính là vừa khiến ngân hàng trì hoãn việc cho vay, vừa khiến cục tài nguyên khẩn trương đi thu tiền, như vậy công ty Bách Ức sẽ không thế nào trả nợ được, chỉ cần có thế khiến đám ký giả chú ý, thì chuyện này coi như bại lộ.

Sở Thiên Hoành chỉ là người đứng sau vạch ra kế hoạch, cho dù chuyện này có vỡ lỡ, cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của hắn, hơn nũa hắn với Vệ Trường Minh trước giờ đã như nước với lửa, cũng không cần thiết phải đắc tội với đối phương lần nữa.

Sở Thiên Hoành tính kế với Trương Vĩ, Trương Vĩ cũng không phải không tính kế với Sở Thiên Hoành, sau khi từ chỗ Sở Thiên Hoành về, Trương Vĩ luôn suy tính chuyện này, có thế nói là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội!

- Reng reng reng…

Trong lúc Trương Vĩ đang xem văn kiện, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Vĩ lấy điện thoại di động ra vừa thấy, hiện trên màn hình là một số điện thoại lạ.

- A lô, tôi là Trương Vĩ.

Trương Vĩ nhấn nút trả lời.

- Trương tiên sinh xin chào, tôi là Tào tỷ giúp việc của Sở khu trưởng !

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free