Phòng Thuật (Dịch) - Chương 805: Tương thân (1)
Sáng sớm, bên trong phòng làm việc của Cục Tài nguyên, Lưu Khải Văn đã ngồi vào bàn làm việc, hai tay xoa xoa thái dương, đôi mắt thâm quần, dường như tối qua hắn ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm qua, sau khi nghe Sở Thiên Hoành thông báo, trong lòng Lưu Khải Văn vô cùng thấp thỏm bất an, nếu chuyện này có thế làm xong, chắc chắn sẽ đá được Lữ Du ra khỏi cục tài nguyên, như vậy hắn mới có thế thuận lợi thượng vị.
Nhưng mà, nếu mọi chuyện bại lộ, hoặc không thu được kết quả gì, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị Vệ Trường Minh và Lữ Bơi chèn ép, như vậy cuộc sống sau này của hắn cũng không dễ chịu gì.
Nhưng mà vừa nghĩ đến phó khu trưởng Sở Thiên Hoành, trong lòng Lưu Khải Văn lại có chút tự tin, chỉ cần hắn một lòng đi theo Sở Thiên Hoành, hắn tin Sở Thiên Hoành nhất định sẽ bảo bọc hắn, nếu không sau này ai còn dám bán mạng thay Sở Thiên Hoành nữa.
Đấu tranh chính trị vốn rất kịch liệt, mâu thuẫn, nếu như hắn đã đi theo Sở Thiên Hoành, thì chỉ có thế tiếp tục đi theo, trong chốn quan trường kiêng kỵ nhất chính là lưỡng lự, hơn nữa chỉ cần Sở Thiên Hoành không sao, thì Lưu Khải Văn cũng không có vấn đề.
Sau khi Lưu Khải Văn quyết định xong, liền cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn số gọi đi, sau khi điện thoại kết nối, bên trong truyền đến thanh âm của một nam tử.
- Lưu cục, ngài có gì phân phó.
- Đại Đông, cậu đến khoa lý gọi Điền Dũng Khánh, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Lưu Khải Văn phân phó.
- Vâng, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho hắn.
Nam nhân trong điện thoại cung kính nói.
- Ừ.
Lưu Khải Văn lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Ngày hôm qua, Sở Thiên Hoành đã trực tiếp phân phó Lưu Khải Văn. Nói hắn tìm người đến công ty Bách Ức thu phí, hơn nữa phải cố gắng làm lớn chuyện này lên, sau đó nhân cơ hội này lôi kéo sự chú ý của truyền thông.
Chuyện đắc tội với người khác, chính người trong chính phủ cũng không muốn làm. Hơn nữa chính phủ với truyền thông cũng có chút xích mích, cho dù mấy trăm triệu tiền nợ này có thế lấy về hay không, thì cũng phải trả một khoản phí lớn cho truyền thông.
Lưu Khải Văn sở dĩ tìm Điền Dũng Khánh, là bởi vì đối phương đã đến tuổi về hưu. Nên cũng không có mưu đồ hay kỳ vọng gì vào sự nghiệp, vì vậy chuyện này giao cho hắn là vô cùng thích hợp.
- Đông đông đông…
Ngay lúc Lưu Khải Văn trầm tư, tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, Lưu Khải Văn liền ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu lên, nói.
- Mời vào.
- Lưu cục, cậu tìm tôi.
Lưu Khải Văn vừa dứt lời, một nam nhân đẩy cửa bước vào, gương mặt tươi cười lên tiếng.
Nam tử này khoảng tầm 60 tuổi, thân hình tròn xoe. Bộ dạng vô cùng mập mạp. đầu có chút hói, thoạt nhìn giống như một con heo mập.
- Lão Điền, ngồi đi.
Sau khi thấy Điền Dũng Khánh. Lưu Khải Văn không khỏi lộ vẻ tươi cười, chỉ chỉ vào ghế đối diện.
-cảm ơn cậu. Lưu cục.
Điền Dũng Khánh cười hắc hắc, nâng cái bụng bự, ngồi xuống ghế đối diện.
- Lão Điền, gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ.
Lưu Khải Văn hỏi.
- Ôi!!!, nhờ phúc của cậu, nên rất thuận lợi.
Điền Dũng Khánh cười đáp, hai con ngươi đảo qua đảo lại.
Tuy chức quan của Điền Dũng Khánh không cao, nhưng lại lăn lộn cả đời trong chốn quan trường, nghe được nhiều chuyện, cũng thấy được nhiều chuyện, nên cũng đoán được một ít.
Chức vụ trước kia của Điền Dũng Khánh không mấy nổi bật, cũng rất ít khi gặp mặt lãnh đạo, bây giờ hắn sắp về hưu, lẽ ra sẽ không được coi trọng, nhưng lại được lãnh đạo tiếp kiến, nên cảm thấy có chút sự tình.
- Gần đây công việc của anh có nhiều không?
- Cũng không nhiều lắm?
Điền Dũng Khánh thành thật nói, hắn đã sắp nghỉ hưu, mỗi ngày chỉ đến đơn vị báo cáo, uống chút nước trà, xem báo, còn có thế có chuyện gì?
- Hiện tại tôi có một chuyện, muốn giao cho anh làm, không có vấn đề chứ.
Lưu Khải Văn nói.
- Tôi là người sắp về hưu, còn có thế được lãnh đạo giao nhiệm vụ cho, vậy không phải rất vinh hạnh sao!
Tuy Điền Dũng Khánh nói rất dễ nghe, nhưng câu nói lại không có bao nhiêu thành ý.
Điền Dũng Khánh nói đến chuyện bản thân sắp nghỉ hưu, là đang âm thầm nói cho Lưu Khải Văn biết, nếu như có chỗ tốt hắn sẽ cố gắng làm, nếu như không có chỗ tốt, thì đối phương có nói cũng vô ích.
- Ha ha…
Lưu Khải Văn cười ha hả, hắn cũng nhìn rõ được ý nghĩ của đối phương, ngón trỏ bên phải gõ xuống bàn một cái.
- Lão Điền, anh bây giờ là phó khoa, trước khi về hưu có muốn tiến thêm một bước không, đãi ngộ của trưởng khoa, so với phó khoa cũng nhiều hơn.
Sau khi nghe lời nói của Lưu Khải Văn, Điền Dũng Khánh sửng sốt một chút, bản thân hắn đã sắp về hưu, muốn lên chức là điều không thế, hơn nữa thăng chức cũng cần rất nhiều thời gian.
Nhưng mà, nếu như trước khi về hưu có được cấp bậc cao, như vậy không chỉ có thế nở mặt nở mày, mà còn có thế tăng tiền lương, chuyện này liên quan đến nửa đời còn lại của hắn, nên đối với hắn vô cùng hấp dẫn.
- Lưu cục ý của cậu là nói, nếu tôi làm xong việc cậu an bài, cậu có thế đề bạc tôi lên cấp bậc cao hơn.
Điền Dũng Khánh đã sắp về hưu, nên cũng không kiêng kỵ, mà nói thẳng vào vấn đề.
- Chuyện này anh yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề.