Phòng Thuật (Dịch) - Chương 833: Trương Bằng Hoa (1)
Trong một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, Vinh phu nhân nằm ở trên giường trong phòng ngủ, trong đầu còn nghĩ tới chuyện của Trương Vĩ. Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ này, bà ta cuối cùng quyết định để cho Trương Vĩ nhận tổ quy tông.
Hơn nữa, đã có lần gặp nhau bất ngờ lần trước, nhờ đó Vinh phu nhân cũng có thế có cớ để biết Trương Vĩ, từ đó đã có lý do hợp lý để nói cho chồng biết, chuyện nhận thân do bà ta chủ đạo, còn có thế thu được hảo cảm của Trương Vĩ cùng sự tín nhiệm của trượng phu.
Vinh phu nhân sắp xếp mọi suy nghĩ cặn kẻ ở trong đầu xong, cầm điện thoại di động ở một bên lên, thuần thục bấm số điện thoại của trượng phu, rồi nhấn nút gọi màu xanh, tiến hành cuộc gọi.
- Uy, lão bà.
Điện thoại sau khi tiếp nối, tiếng Trương Bằng Hoa vang lên.
- Bằng Hoa, mấy ngày nay công tác như thế nào? Vẫn còn rất bận rộn sao?
Vinh phu nhân hỏi.
- Ừ, Công ty địa sản Hoa Dương xảy ra chút việc, lão gia tử bảo tôi về nhà thương lượng một chút.
Trương Bằng Hoa thở dài một hơi, ảo não nói.
- Hoa Dương công ty làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vinh phu nhân có chút ân cần hỏi han.
Công ty bất động sản Hoa Dương là công ty con của tập đoàn Hồng Đỉnh, là một công ty khai thác bất động sản đáng giá mấy trăm ức, Trương gia ở trong công ty này có cổ phần không nhỏ, cũng quan hệ đến ích lợi thực tế của Trương gia.
- Anh tạm thời cũng không rõ lắm, đi trở về nghe lão gia tử nói một chút coi như thế nào.
Trương Bằng Hoa đáp.
- Vậy à, vậy cũng được.
Vinh phu nhân lên tiếng, lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện, dẫn tới một đề tài khác, nói:
- Lão công, hai ngày trước em và Tú Lan tả uống trà, nhận thức một người bạn của con gái của Tú Lan tả. Cái nhìn đầu tiên em thấy được người kia, liền ngây ngẩn cả người luôn.
- Làm sao vậy hả? Em ở cái tuổi này còn rơi vào cái trò say nắng mê muội rồi.
Trương Bằng Hoa cười nói.
- Phì, anh nói nhăng gì đấy?
Vinh phu nhân cười mắng một câu, nghiêm mặt nói:
- Người bạn của con gái Tú Lan tả kia, đặc biệt giống với bộ dạng của anh lúc còn trẻ, hơn nữa em còn cố ý hỏi thăm một chút, hài tử đó năm nay cũng 26 tuổi, hơn nữa là được cha mẹ nuôi nuôi lớn lên.
- Lão bà, ý của em là nói, hài tử đó có thế là “Trung kỳ” đứa con trai bị mất của anh?
Sau khi nghe được lời của vợ nói, Trương Bằng Hoa lập tức phản ứng lại, có chút kích động.
- Ừ, em có một loại cảm giác, hài tử kia đặc biệt giống anh. Nó bây giờ gọi là Trương Vĩ.
Vinh phu nhân đáp.
- Vậy em gửi cho anh cái ảnh chụp của nó để anh xem xem.
Trương Bằng Hoa thúc giục.
- Được. Vậy em cúp máy trước đây, một lát nữa gửi qua cho anh.
Vinh phu nhân đáp, lập tức ngắt kết nối điện thoại di động với lão công, sau đó tìm một tấm ảnh chụp của Trương Vĩ, dùng tin nhắn đính kèm ảnh gửi qua cho chồng.
Nói thật ra thì thấy lão công kích động như thế, trong lòng Vinh phu nhân cũng có chút ghen, nhưng mà có một số việc cần phải nhìn và đối đãi từ mặt chỉnh thế, để phán xét được và mất của một chuyện đó.
- Reng reng reng…
Sau một lát, điện thoại di động của Vinh phu nhân lần nữa vang lên, bà ta còn chưa đưa điện thoại lên tai, đã nghe được thanh âm hưng phấn của lão công:
- Lão bà, em nói không sai, đứa bé này quả thật rất giống với anh.
- Thấy chưa, em lúc đó cũng có loại cảm giác như thế này.
Vinh phu nhân nói.
- Như vậy đi. Anh ngày mai sẽ ngồi phi cơ đi Bắc Kinh, gặp mặt đứa bé này một lần.
Trương Bằng Hoa có chút kích động nói.
Thật ra thì Trương Bằng Hoa sở dĩ hưng phấn như thế, không riêng gì Trương Vĩ rất giống với ông ta, còn có chút tương tự với vợ trước. Hai điều này ấn chứng rất rõ ràng, làm cho ông ta tin tưởng vững chắc thân phận của Trương Vĩ.
- Lão công, anh không phải nói lão gia tử tìm anh có chuyện gì sao? Vậy anh bây giờ chạy tới Bắc Kinh, chẳng phải là làm trễ nãi công việc hay sao?
Vinh phu nhân nhíu mày hỏi.
-Coi em nói kìa, bây giờ là lúc nào rồi, anh còn có thế lo lắng chuyện công tác sao, anh tin tưởng lão gia tử sẽ hiểu, hơn nữa nếu như ba biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ vô cùng cao hứng.
Trương Bằng Hoa nói.
- Lão công à, em cảm thấy anh tạm thời còn chưa đi Bắc Kinh vội. Chuyện này hãy để cho em xử lý, chờ em làm giám định DNA cho hài tử kia rồi, xác định quan hệ của hai người rồi, anh đến lúc đó đến cũng còn chưa muộn, tránh cho anh khỏi phải mừng hụt một ohen.
Vinh phu nhân có chút bất mãn nói.
Vinh phu nhân muốn cho Trương Vĩ nhận tổ quy tông, chính là muốn Trương Vĩ trợ giúp cho sự nghiệp của trượng phu, từ đó được lão gia tử tín nhiệm, có được một khoản cổ phần của tổng công ty, chứ không phải để cho Trương Vĩ ảnh hưởng đến công tác trượng phu, điều này đi ngược lại với dự tính ban đầu của bà ta.
- Được, vậy anh nghe lời em.
Sau khi nghe lời vợ nói, Trương Bằng Hoa cũng bình tĩnh lại, có một số thời điểm hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, vạn nhất sau khi chạy đến Bắc Kinh, Trương Vĩ không phải là con ruột thịt củamình, thì chuyện này thật đúng là khiến cho ông ta khó có thế tiếp thụ.
Chuyện Trương Vĩ là con riêng của chồng, là do Bành tiên sinh nói cho Vinh phu nhân, nhưng Vinh phu nhân cũng không hề tự mình chứng thực qua, chuyện này quan hệ đến thừa kế di sản, sở dĩ Vinh phu nhân cũng muốn tự mình chứng thực một phen.
..
Mạnh Quảng Vân đã từng mua một căn nhà ở Bắc Kinh, chỉ có điều căn nhà này là nhà chung cư, tuy rằng diện tích cũng không tính là nhỏ, nhưng tóm lại không thoải mái bằng biệt thự.
Sau khi về tới nhà, Mạnh Quảng Vân bắt đầu chuẩn bị bữa tối, chờ đến lúc gần như chuẩn bị xong, chồng của cô ta cũng về tới nhà, Mạnh Quảng Vân chạy vội ra cười nghênh đón.