Phòng Thuật (Dịch) - Chương 841: Hoa Dương Địa Sản (1)
Trên đường lớn trong tiểu khu thuộc Long Uyển biệt thự ở Bắc Kinh, Mạnh Quảng Vân tỷ muội bồi tiếp một người nam tử, đi về một biệt thự mà các nàng đã xem qua, chính là biệt thự mà Trương Kỳ dẫn giới thiệu cho hai người.
- Ông xã, anh cảm thấy hoàn cảnh cái tiểu khu này như thế nào?
Mạnh Quảng Vân ôm cánh tay ông xã, hỏi.
- Cũng không tệ lắm, cũng khá u tĩnh đấy, hơn nữa việc xanh hoá tiểu khu cũng làm không tệ.
Chung Kiến Hoa gật gật đầu, đáp.
- Đúng thế, em cùng tỷ tỷ chọn rất nhiều nhà , cuối cùng mới chọn trúng căn nhà này đấy.
Mạnh Quảng Ngọc cười nói.
- Căn nhà này giá tiền bao nhiêu?
Chung Kiến Hoa vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa hỏi.
- Tụi em nói chuyện thật lâu với chủ sở hữu nhà, cuối cùng định giá tại 4500 vạn nguyên.
Mạnh Quảng Vân đáp.
- Ừ, giá tiền thật ra thì cũng tạm ổn.
Chung Kiến Hoa gật gật đầu, nói.
- Hơn nữa, căn nhà này có trang thiết bị vật dụng còn rất mới, chúng ta không cần phải thay đổi quá nhiều.
Mạnh Quảng Vân nói thêm.
- Ngôi biệt thự này là do hai người tự tìm, hay là nhờ trung gian môi giới dẫn hai người đi xem.
Chung Kiến Hoa hỏi.
- À, là tụi em nhờ trung gian môi giới dẫn đi xem đấy, nhưng mà chúng em liên lạc được với chủ sở hữu nhà, do đó trực tiếp nói giá cùng chủ sở hữu nhà luôn rồi.
Mạnh Quảng Vân nói.
- Em cứ thích lại loại tiện nghi nhỏ nhặt này, nếu như bị công ty môi giới phát hiện được thì làm sao?
Nghe lời vợ nói thế, Chung Kiến Hoa dừng bước, có chút bất mãn nói.
- Cái gì mà chút tiện nghi nhỏ nha, tiền phí trung gian này mất tới 1 triệu đó? Nó có thế mua được một căn nhà ở ở Bắc Kinh rồi. Dựa vào cái gì mà trả không công cho bọn họ nha?
Mạnh Quảng Vân cãi lại.
- Đúng nha tỷ phu, em và tỷ tỷ làm vô cùng bí ẩn, bọn họ không có khả năng phát hiện đâu.
Mạnh Quảng Ngọc an ủi.
- Đúng đấy, cho dù bị bọn họ phát hiện, thì có làm gì nhau được chứ? Chúng ta vừa không có trộm, vừa không tranh giành, vừa không có phạm tội, cùng lắm là không mua căn nhà này là được.
Mạnh Quảng Vân chẳng hề để ý nói.
- Anh bây giờ là đại biểu nhân dân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài rồi, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với danh dự của anh.
Chung Kiến Hoa nói.
- Hắn dám!
Sau khi nghe ông xã lo lắng, Mạnh Quảng Vân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tôi đều đã nghe ngóng, cái công ty môi giới kia quy mô không lớn, nếu sau khi biết anh là đại biểu nhân dân toàn quốc, ông chủ của công ty bọn họ nịnh bợ còn không kịp, làm sao dám đi đắc tội với anh.
- Tỷ phu. Em cảm thấy chị của em nói đúng, hắn là một tiểu lão bản của công ty môi giới, có thể có năng lượng bao lớn chứ. Cho dù cho hắn mượn một lá gan, hắn cũng không dám đối nghịch với anh nha.
Mạnh Quảng Ngọc nói.
- Được rồi, không tán gẫu chuyện không đâu với hai người nữa. Anh cũng chẳng muốn quản chuyện này của hai người, nhưng mà nếu công ty trung gian môi giới của người ta phát hiện được, các người cũng đừng bởi vì chuyện này mà làm náo loạn mâu thuẫn với người ta, nên cho người ta bao nhiêu tiền thì cho bao nhiêu tiền.
Anh không thế để mất mặt trong chuyện này được.
- Hiểu được mà, hiểu mà, anh bây giờ là đại biểu nhân dân toàn quốc. Là đại nhân vật của quốc gia chúng ta, loại chuyện chiếm tiện nghi như thế này chỉ có để cho em đi làm thôi, bảo đảm không có chuyện gì.
Mạnh Quảng Vân lên tiếng, trong lòng lại có chút không cho là đúng.
Lúc trước lúc nàng và chồng gây dựng sự nghiệp, không phải cũng là bởi vì tiết kiệm mọi cách như vậy, mới kiếm được số tài phú lớn như hiện nay sao? Trong mắt Mạnh Quảng Vân, chuyện nên tránh tốn tiền thì phải tránh, không thế làm ra chuyện “Tiền nhiều người ngu’ như thế được!
- Anh thật là phục em luôn rồi, cái tật xấu tham tiện nghi nhỏ cả đời cũng không đổi được.
Chung Kiến Hoa khiển trách một câu.
- Em chính là tham tiện nghi thì đã làm sao. Em nguyện ý, em cao hứng, có làm sao không?
Mạnh Quảng Vân hất càm, trả lời lại một cách mỉa mai.
- Được rồi, tỷ tỷ, tỷ phu. Các vị ít nói vài lời đi chứ hả, không phải là đã đến biệt thự rồi hay sao? Chúng ta đi vào nói chuyện một chút cùng chủ sở hữu nhà đi, xem một chút coi có thế hạ thấp giá tiền v hay không.
Mạnh Quảng Ngọc khuyên nhủ.
Ngay khi một nhóm ba người gõ cửa, đi vào xem qua biệt thự, cách đó không xa đi ra một người, chính là nhân viên Lưu Thành của Công ty Trung Vĩ. Trên tay phải của hắn cầm điện thoại di động, trên màn ảnh có một tấm hình, chính là ảnh chụp Mạnh Quảng Vân tỷ muội.
...
Hương Giang. Khu biệt thự cao cấp trên lưng chừng núi. Trong một biệt thự siêu cấp trang bị đầy trang thiết bị và vật dụng cổ điển, ở giữa đang ngồi một lão giả chừng bảy mươi tuổi. Ngồi bên cạnh là ba nam nhân trung niên, một người trong đó chính là phụ thân của Trương Vĩ – Trương Bình Hoa.
Lão giả ngồi giữa kia chính là tổ phụ của Trương Vĩ – Trương Khôn Trung. Ngồi ngay sát dưới ông ta là bá phụ của Trương Vĩ – Trương Bình Sinh. Ngồi kế Trương Bình Sinh là thúc phụ của Trương Vĩ – Trương Bình Hạ.
- Bình Sinh, Bình Hoa, Bình Hạ, ta hôm nay tìm các con tới đây, nguyên nhân chắc các con đều đã nghe nói hết rồi chứ?
Trương Khôn Trung ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn ba đứa con trai một cái, hỏi.
- Ba, ba cho gọi bọn con tới đây, là bởi vì chuyện của Hoa Dương Địa Sản?
Trương Bình Sinh làm huynh trưởng, trong ba huynh đệ rất có uy vọng, là người mở miệng nói trước tiên.
- Ừ, sự tình của Hoa Dương Địa Sản ảnh hưởng rất ác liệt, nội bộ công ty có thế phải điều chỉnh phạm vi lớn, sở dĩ ba muốn nghe ý kiến của các con.
Trương Khôn Trung nói.
- Hoa Dương Địa Sản là Trung Quốc phân bộ của Hồng Đỉnh tập đoàn, là công ty bất động sản lớn nhất của khu vực trung bộ, cũng là hạch tâm của cả dây chuyền sản nghiệp khu vực trung bộ, đúng là một phân đoạn vô cùng trọng yếu.
Trương Bình Hoa nhíu mày, phụ họa.
Hồng Đỉnh tập đoàn tổng cộng có năm phân bộ, theo thứ tự là Âu Cháu phân bộ, Á Cháu phân bộ, Mỹ Cháu phân bộ, Phi Cháu phân bộ, Trung Quốc phân bộ.