Phòng Thuật (Dịch) - Chương 848: Thân tình (2)
Trương Vĩ cười nói.
- Trung Nghĩa, con vì sao lại nói với ca ca những lời nói đó chứ? Sau này không được trực tiếp xưng hô tên của ca ca.
Nghe Trương Trung Nghĩa nói thế, Vinh phu nhân sắc mặt trầm xuống, bảo.
- Không việc gì đâu, Trung Nghĩa còn chưa qquen với con, qua một đoạn thời gian là tốt liền.
- Anh không phải là học ở Bắc Kinh sao? Lại nhất mực công tác tại Bắc Kinh, vì sao lại không biết?
Nghe Trương Vĩ nói thế, Trương Trung Nghĩa có chút khó hiểu hỏi.
- Nhà cha mẹ nuôi của anh có điều kiện bình thường, lúc đi học không có tiền đi ra ngoài chơi, chờ đến khi công tác sau này, tuy rằng tiền kiếm được không ít, nhưng cũng không có thời gian đi ra ngoài chơi.
Trương Vĩ khẽ lắc đầu, nói.
- A Vĩ, những năm này thật là khổ cho con rồi.
Nghe Trương Vĩ nói thế, Trương Bình Hoa thở dài một cái.
- Thật ra cũng không có gì là khổ, cha mẹ nuôi của con đối với con rất tốt, so với con ruột thịt không khác gì.
- A Vĩ, hai ngày này con cũng đừng đi làm, chúng ta người một nhà thật vất vả lắm mới tụ chung một chỗ, buông chuyện công tác thống thống khoái khoái chơi mấy ngày ở Bắc Kinh đi.
Trương Bình Hoa đề nghị.
- Tốt nhất a! Con đang ngại một mình nhàm chán, nhiều người sẽ thật náo nhiệt đấy.
Trương Trung Nghĩa nói.
- Tốt.
Trương Vĩ cười lên tiếng.
- Reng reng reng…
Nhưng mà, ngay lúc Trương Vĩ vừa dứt lời, điện thoại di động của hắn lại vang lên. Trương Vĩ lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trương Kỳ.
- Con đi nhận một cú điện thoại.
Trương Vĩ giơ giơ điện thoại di động lên, nói với ba người một câu, rồi sau đó đi ra phía ngoài, bấm nút trả lời, nói:
- Uy.
- Trương đổng, anh đang ở đâu đó?
Trương Kỳ hỏi.
- Anh đang ở bên ngoài. Có chuyện gì sao?
Trương Vĩ hỏi.
- Chiều hôm qua không thấy anh, buổi tối anh cũng không có trở về nhà, em còn tưởng rằng anh bị sói tha đi rồi.
Trương Kỳ thầm thì.
- Ha ha, vì sao đột nhiên quan tâm đến anh như thế?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Em cũng không phải là đang quan tâm đến anh, anh không về nhà mới tốt đây, em một mình chiếm đoạt cả căn nhà , còn không cần phải nấu cơm cho anh, em cao hứng còn không kịp đó mà.
Trương Kỳ cười nói.
- Vậy à, vậy em gọi điện thoại cho anh làm cái gì, muốn anh đêm nay cũng đừng có trở về?
- Tôi gọi điện thoại cho anh là bởi vì công chuyện.
Trương Kỳ nói.
- Chuyện gì? Em nói đi!
Trương Vĩ bảo.
- Cái này… Mạnh thị tỷ muội có thế đã mua nhà rồi.
- Vậy sao? Là nhà mà em dẫn bọn họ đi xem đấy hả?
- Vâng, Lưu Thành một mực phái người theo dõi, chính là căn nhà ở Long Uyển tiểu khu mà lần trước chúng ta dẫn đi xem đó.
Trương Kỳ trầm ngâm một lát, nói tiếp:
- Em đoán chừng có thế đã ký kết hợp đồng luôn rồi.
- Ừ, anh biết rồi, chuyện cái nhà này anh sẽ xử lý.
Trương Vĩ lên tiếng, lại hỏi:
- Còn có chuyện gì khác không?
- Không còn chuyện gì nữa.
Trương Kỳ đáp.
- Vậy cúp điện thoại trước hen, anh bên này còn có chút việc.
Trương Vĩ nói.
- Vâng.
Trương Kỳ lên tiếng, lập tức ngắt điện thoại.
Trương Vĩ ngắt điện thoại xong, trở về phòng ăn, gương mặt áy náy nói:
- Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu.
- Không có quan hệ gì, ba con bận rộn công việc cũng với bộ dáng như vậy, chúng ta sớm đã thành thói quen rồi.
Vinh phu nhân cười nói.
- Đúng à, tôi cái này…
Trương Bình Hoa cười cười, đang chuẩn bị nói gì đó, thì điện thoại di động của ông ta cũng vang lên.
Trương Bình Hoa lấy ra điện thoại ra nhìn màn hình, rồi từ vị trí đứng lên, lắc đầu cười khổ nói:
- Thôi rồi, mọi người ăn trước đi, anh bên này cũng có điện thoại tới, còn là cuộc gọi không nhận không được.
Sau khi nói xong, Trương Bình Hoa cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Vinh phu nhân để chén xuống đũa, gương mặt tò mò nhìn Trương Vĩ, hỏi:
- A Vĩ, con nói thật cho mẹ biết, con cùng Mộng Dao rốt cuộc là có quan hệ gì?
- Mộng Dao!?
Nghe nhắc đến hai chữ Mộng Dao, Trương Vĩ còn không kịp nói chuyện, một bên Trương Trung Nghĩa đã hứng thú ngay, hỏi:
- Chính là thần tiên tỷ tỷ đó sao?
- Dẹp đi, mẹ đang nói chuyện với ca ca của con? Con đừng ở đó cứ nhảy chen miệng vào.
Vinh phu nhân phất tay áo, trách cứ một câu.
- Con và cô ta cộng sự qua một đoạn thời gian, coi như là quan hệ bằng hữu bình thường thôi.
- Quan hệ bằng hữu bình thường? Mẹ xem không chỉ như thế thôi đâu chứ?
Nghe Trương Vĩ nói như vậy, Vinh phu nhân có chút không tin.
Vinh phu nhân sở dĩ thúc đẩy Trương Vĩ nhận thân, là muốn Trương Vĩ trợ giúp trượng phu mình về mặt sự nghiệp, hơn nữa quan hệ thông gia cũng là một loại trợ giúp thường thấy nhất. Phụ thân của Lý Mông Dao chức vị cao, nếu như Trương Vĩ có thể cưới Lý Mông Dao, đối với sự nghiệp của Trương Bình Hoa cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Trương Bình Hoa bây giờ là Phó tổng tài của khu vực trung bộ, mà khu vực trung bộ này lấy Bắc Kinh làm trung tâm, nếu như có thế tiến hành kết nối được cuộc hôn nhân này, nói không chừng Trương Bình Hoa có thể ngồi vào vị trí Tổng giám đốc khu vực.
- Quả thật chỉ có quan hệ bằng hữu bình thường, Lý Mông Dao tính tình có chút lạnh nhạt, nam nhân bình thường rất khó tiếp xúc với cô ta, cô ta đối với con cũng lạnh lẽo không quan tâm gì cả.
- Một cặp yêu nhau nào không bắt đầu từ bằng hữu bình thường chứ? Mấu chốt chính là con có cảm giác đối với Mộng Dao hay không?
Vinh phu nhân hỏi.
Nghe Vinh phu nhân hỏi thế, Trương Vĩ sao lại không rõ ý của bà ta, đắn đo một lát mới đáp:
- Con có vẻ không thích hợp với cô ta lắm.