Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 853: Đòi nợ (1)

Chín giờ sáng, Trương Vĩ gọi Trương Kỳ vào trong phòng làm việc, hai người thương lượng một chút, liền quyết định đến tiểu khu Long Uyển một chuyến, nếu như đối phương đồng ý bồi thường tiền hoa hồng, như vậy thì ai cũng đều vui vẻ.

Nếu như đối phương không muốn bồi thường tiền hoa hồng, Trương Vĩ sẽ không để ý mà dùng đến thủ đoạn khác.

Hai người Trương Vĩ sau khi thương lượng xong, thì cùng nhau đi đến tiểu khu Long Uyển, vì không muốn khiến cho đối phương phản cảm và đề phòng, nên Trương Vĩ không dẫn theo nhiều người.

- Trương đổng, một lát sau khi gặp khách hàng, chúng ta nên nói như thế nào?

Chân mày Trương Kỳ cau lại.

- Ha ha, trong lòng cô nghĩ như thế nào, thì một lát nói ra như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.

Trương Vĩ cười một cái.

Hai người vừa đi, vừa hàn huyên, thoáng cái đã đến trước cửa biệt thự, Trương Kỳ tỏ ra khẩn trương, quay đầu nhìn Trương Vĩ một cái.

- Trương đổng, nếu như tôi đòi tiền cô ta, nhưng đối phương không đưa thì chúng ta phải làm sao?

- Đối phương nếu không đưa, chúng ta liền đánh cô ta.

Trương Vĩ cười nói.

- Hả, anh không phải đang nói đùa chứ, như vậy danh tiếng của công ty chúng ta không phải sẽ bị ảnh hưởng sao!

Trương Kỳ có chút kinh ngạc.

- Tôi đương nhiên là nói đùa rồi, cho dù có lấy được tiền hay không, thì đối với khách hàng cũng phải lễ phép.

- Thôi đi, anh không phải là cố ý đùa giỡn tôi sao?

Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Trương Kỳ nhỏ giọng thầm thì một câu.

- Tôi chính là muốn cô thả lỏng một chút, sợ cô khẩn trương quá.

Trương Vĩ nói.

- Anh trước kia từng bị người ta cướp hợp đồng hả? Sao lại có kinh nghiệm đi đòi nợ như vậy?

Trương Kỳ hít sâu một hơi.

- Ha ha… Cô nói đùa gì vậy, tôi làm sao có thế bị người khác cướp hợp đồng được, cô nghĩ tôi cũng ngốc như cô sao.

Sắc mặt Trương Vĩ không đổi, có lẽ đã quên chuyện lúc trước. Bị Vương Chấn cướp hợp đồng, đánh đến trọng thương phải nhập viện.

- Làm nghề môi giới quả thật rất cực khổ, so với việc tiêu thụ ô tô còn phiền toái hơn nhiều, hơn nữa trong nghề môi giới này cũng có rất nhiều chuyện xấu.

Trương Kỳ khoa trương nói.

Lúc trước, Trương Kỳ sở dĩ muốn làm nghề môi giới, là bởi vì thấy Trương Vĩ kiếm được nhiều tiền. Mà cô thì cảm thấy năng lực của mình so với Trương Vĩ cũng không kém, cho nên mới muốn đi theo nghề môi giới này.

Nhưng mà, sau khi cô bước vào nghề môi giới, mới phát hiện nghề này so với việc tiêu thụ ô tô còn khó hơn nhiều, ô tô tiêu thụ chính là sản phẩm của bọn họ, giá tiền ô tô cũng do bọn họ định. Nên chỉ cần nắm chắc khách hàng là được.

Nhưng mà, nghề môi giới lại là nghề kinh doanh không vốn, mà nhà cửa cũng là của chủ sở hữu, nhân viên môi giới không chỉ cần nắm chắc khách hàng, mà còn phải giữ chặt chủ nhà, việc này cũng đầy khó khăn chứ không đơn giản như một cộng một.

- A. Chờ cô kiếm được tiền rồi, thì sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.

- Hy vọng là vậy.

Trương Kỳ lên tiếng.

Hai người mới trò chuyện một lát, đã đến trước cửa biệt thự, Trương Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Trương Vĩ, Trương Vĩ nhìn cô khẽ gật đầu, sau đó Trương Kỳ đến trước cửa. Nhấn chuông.

..

Ngày hôm qua, Mạnh Nghiễm Vân dọn đến biệt thự ở, Mạnh Quảng Ngọc cả một ngày giúp cô dọn dẹp, nên cũng ở lại biệt thự, bởi hôm qua ngủ hơi trễ, nên bây giờ mới ăn điểm tâm.

Trong phòng ăn của biệt thự, Chung Kiến Hoa, Mạnh Nghiễm Vân, Mạnh Quảng Ngọc đang ngồi trên bàn ăn dùng điểm tâm, một bảo mẫu đang dọn dẹp trong bếp, gia đình Mạnh Nghiễm Vân vốn có hai vị bảo mẫu, bởi vì vừa dời đến biệt thự ở. Nên vị bảo mẫu kia còn chưa theo đến.

- Tiểu Ngọc, tối hôm qua ngủ có thoải mái không?

Mạnh Nghiễm Vân cầm một chiếc bánh bao lên.

- Rất tốt, tiểu khu này hộ gia đình rất ít, hơn nữa Vật Nghiệp phục vụ cũng không tệ. Buổi tối ngủ cũng rất yên tĩnh, chờ sau này em có tiền, cũng sẽ mua một căn đối diện nhà tỷ.

Mạnh Quảng Ngọc cười nói.

- Tỷ tỷ em chính là muốn chơi đùa đấy, anh cảm thấy nhà trước kia cũng tốt vô cùng.

Chung Kiến Hoa khẽ lắc đầu, có chút lơ đễnh nói.

- Em hiện tại mua được nhà tốt, không phải là muốn tăng giá trị lên sao? Nếu ở thoải mái, lại có thế kiếm tiền, em dựa vào cái gì mà lại không mua chứ.

Mạnh Nghiễm Vân vừa cắn bánh bao, vừa nói.

- Em đấy, chính là người cuồng mua sắm, thấy người khác muốn mua, trong tâm em cũng ngứa ngáy.

Chung Kiến Hoa nói.

Chung Kiến Hoa thuộc loại cuồng công việc điển hình, vào nghề mấy năm đã có thế xây dựng nên nhà máy vật liệu sắt thép, trải qua nhiều năm phấn đấu như vậy, quy mô của tập đoàn sắt thép cũng dần dần được khuếch trương, ở trong nước cũng vô cùng nổi tiếng.

- Đinh đông…

Ngay lúc ba người đang nói chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên, bảo mẫu đang dọn dẹp trong bếp, nhanh chóng đi ra, chuẩn bị đi mở cửa.

- Hồng tỷ, hay là để tôi ra mở cửa, tỷ tiếp tục làm salad đi.

Mạnh Quảng Ngọc từ vị trí đứng lên, phất tay áo.

- Được.

Bảo mẫu được xưng là Hồng tỷ lên tiếng, sau đó xoay người trở lại phòng bếp.

Mạnh Quảng Ngọc từ trong phòng đi ra, trực tiếp đến trước cửa phòng khách, nhìn thoáng qua camera trên vách tường, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng không mở cửa cho đối phương, mà vòng lại phòng bếp.

- Tỷ, không xong rồi, nữ nhân viên môi giới dẫn chúng ta đi xem nhà đến rồi.

Sau khi Mạnh Quảng Ngọc đi đến nhà bếp, nhìn Mạnh Nghiễm Vân cùng Chung Kiến Hoa nói.

- Ý gì vậy?

Thấy bộ dạng vội vàng hấp tấp của Mạnh Quảng Ngọc, Chung Kiến Hoa nhíu mày, trầm giọng hỏi.

- Không có việc gì, là người môi giới lúc trước dẫn chúng ta đi xem nhà, bây giờ thấy chúng ta mua được nhà, đoán chừng là muốn đến bới móc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free