Phòng Thuật (Dịch) - Chương 854: Đòi nợ (2)
Mạnh Nghiễm Vân thả bánh mì trong tay xuống, dửng dưng nói.
- Căn nhà này là do bọn người môi giới dẫn đi xem sao?
Chung Kiến Hoa hỏi.
- Cô ta quả thật là có dẫn bọn em đi xem nhà, nhưng mà, mọi chuyện còn lại đều do em bàn bạc, cũng không có liên quan gì đến công ty bọn họ, sau đó luật sư chúng ta nói, không cần ký hợp đồng môi giới với bọn họ.
Mạnh Nghiễm Vân nói.
- Tuy nói thì nói vậy, nhưng chuyện này cũng có chút phiền toái.
Nghe được lời nói của Mạnh Nghiễm Vân, Chung Kiến Hoa thở dài một cái, nói.
- Đinh đông…
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa, Mạnh Nghiễm Vân từ vị trí đứng lên.
- Chuyện này anh không cần để ý, em đi xử lý là được rồi, anh là đại biểu nhân dân toàn quốc, em xem bọn họ có dám làm loạn không.
- Anh là đại biểu nhân dân toàn quốc không sai, nhưng em cũng không thế làm loạn được, đến lúc đó đừng có lôi anh vào.
Chung Kiến Hoa nói.
- Anh yên tâm đi, đối phương chỉ là một nhân viên môi giới, có thế xảy ra chuyện gì chứ.
Mạnh Nghiễm Vân lắc lắc đầu. Dửng dưng nói.
Sau khi Mạnh Nghiễm Vân quẳng xuống một câu, liền từ phòng ăn đi ra, đi thẳng đến cửa biệt thự, tuy mở cửa biệt thự ra, nhưng cũng không để hai người Trương Kỳ vào. Mà là để chính cô đi ra.
Thấy Mạnh Nghiễm Vân từ trong biệt thự đi ra, Trương Kỳ không khỏi biến sắc, cô ngược lại không thế nào mở miệng nói chuyện, cảm thấy trong lòng cũng không có chút tự tin nào.
- Các ngươi đến nhà của chúng tôi làm gì? Có chuyện gì không?
Mạnh Nghiễm Vân khoanh tay trước ngực nhìn hai người Trương Vĩ một cái, thờ ơ nói.
Mạnh Nghiễm Vân cũng không phải là một nữ nhân tầm thường. Lúc Chung Kiến Hoa gây dựng sự nghiệp, cô cũng luôn ở trong xưởng hỗ trợ, đối với các phương diện nghiệp vụ cũng đều quen thuộc, cũng có thế xem là một nữ nhân có kinh nghiệm từng trải.
- Chung phu nhân, căn nhà này là chúng tôi dẫn ngài đi xem, hiện tại ngài đã mua căn nhà này. Có phải nên trả phí môi giới cho chúng tôi hay không.
Trương Kỳ nói.
- Lời này của cô cũng không có đạo lý rồi, tôi đi theo các người xem nhà, thì phải trả tiền hoa hồng cho các người sao, vậy các người kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi.
Mạnh Nghiễm Vân cười nhạo.
- Chung phu nhân, lời này của ngài thật không đúng, nếu như chúng tôi không dẫn ngài đi xem nhà, thì ngài cũng không thế biết tin tức của căn nhà này. Càng không thế mua căn nhà này.
- Tôi nói thật với các người, tôi ngoại trừ đi theo các người xem nhà, còn đi theo những công ty môi giới khác xem nhà, căn nhà này là do những công ty môi giới khác dẫn tôi đi xem, tôi là từ chỗ những công ty môi giới đó mua được, hơn nữa cũng đã đưa tiền cho công ty môi giới kia rồi.
Mạnh Nghiễm Vân bịa chuyện nói.
- Chung phu nhân, làm người thì nên nói nguyên tắc, làm việc thì phải theo quy củ, mọi người không làm theo quy củ, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra. Vậy thì đối với mọi người cũng không có lợi gì.
Thấy Mạnh Nghiễm Vân bắt đầu càn quấy, Trương Vĩ cười lạnh một tiếng.
- Cậu là có ý gì, là đang uy hiếp tôi sao, phòng này là tôi bỏ tiền ra mua. Tôi không trả tiền hoa hồng, cậu có thế làm gì.
Mạnh Nghiễm Vân trừng mắt, không chút sợ hãi nói.
- Chung phu nhân, chúng tôi có thế gặp Chung tiên sinh một chút được không? Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, cũng có thế giải quyết vấn đề nhanh hơn.
Trương Vĩ cười nói.
- Cậu cho rằng cậu là ai, là một ông chủ nhỏ của công ty môi giới sao?
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Mạnh Nghiễm Vân khinh thường nói:
- Cậu biết chồng tôi là ai không? Chồng tôi chính là đại biểu nhân dân toàn quốc, là người quản lý quốc gia đại sự, cậu muốn gặp là có thế gặp sao?
- Chung phu nhân, cho dù chồng ngài là đại biểu nhân dân toàn quốc, ngài cũng không nên ỷ thế hiếp người.
Trương Kỳ cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt phẫn nộ nói.
- Tôi chính là khi dễ các người đấy, thế nào hả?
Mạnh Nghiễm Vân cười lạnh một tiếng, giống như là đang nghe một câu chuyện cười.
- Nhà của chúng tôi có tiền, nhưng không muốn cho các người, có bản lãnh thì các người đi tố cáo tôi đi !
- Tỷ, đừng ở đây dây dưa với bọn họ nữa, em đã gọi điện thoại cho bảo an rồi, bảo an sẽ nhanh chóng đến đuổi họ đi thôi.
Đúng lúc này, Mạnh Quảng Ngọc cũng đi đến.
- Nghe khẩu khí của các người, ngược lại giống như chính chúng tôi quấy rầy vậy.
Sắc mặt Trương Vĩ trầm xuống, hắn ghét nhất chính là loại người làm việc không theo quy củ.
- Chính là các người đến quấy rầy mà, nhà này cũng không phải của các người, chúng tôi cũng không phải mua từ công ty của các người, dựa vào cái gì mà phải đưa tiền hoa hồng cho các người.
Mạnh Quảng Ngọc cũng dửng dưng nói:
- Tỷ, đóng cửa lại đi, bảo an sẽ lập tức đến ngay, một lát chắc sẽ đuổi bọn họ đi thôi.
- Ừ.
Mạnh Nghiễm Vân lên tiếng, lại nhìn hai người đánh giá một lượt, lập tức đóng cửa, đi theo muội muội vào trong biệt thự.
- Tỷ, sau này bọn họ đến nữa, tỷ cứ trực tiếp gọi bảo an đuổi đi, không cần phải nhiều lời làm gì.
Mạnh Quảng Ngọc nói.
- Cũng được.
Mạnh Nghiễm Vân gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người nhìn thoáng qua cửa biệt thự, gương mặt khinh thường nói:
- Tôi cho dù bỏ một triệu mua chó Tây Tạng để giữ cửa, cũng không muốn đưa tiền cho bọn họ!
Sau khi nghe lời nói của Mạnh Nghiễm Vân, Mạnh Quảng Ngọc cũng cười khúc khích.
- Đúng, chó Tây Tạng chính là loại chó hung hãn nhất, còn dám đến cửa gây sự, thì thả chó ra cắn bọn họ!