Phòng Thuật (Dịch) - Chương 881: Tin tức (1)
Trên ban công biệt thự Long Uyển, Chung Kiến Hoa đang cạnh lan can, nhìn ra phía rừng cây nhỏ bên ngoài biệt thự, lay lay cổ, uốn lưng một cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khó khăn lắm Chung Kiến Hoa mới được nghỉ một ngày, hắn cũng rất biết hưởng thụ những ngày nhàn nhã thế này, hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà xanh nóng hổi, rồi sau đó laptop ra.
Chung Kiến Hoa là một người có địa vị, mà internet giống như một loại sản nghiệp mới của hắn, nên hắn vô cùng chú ý, hơn nữa cũng thường xuyên xem tin tức, vì vậy hắn thấy việc này so với đọc báo giấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Như thường ngày Chung Kiến Hoa, mở trang web tin tức ra, lướt qua một vài tiêu đề, đập vào mắt hắn là một tin tức, khiến hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Chung Kiến Hoa vội để chén trà trong tay xuống, tay phải sờ vào màn hình máy vi tính, đọc lại tiêu đề kia.
- Đại biểu nhân dân toàn quốc mua nhà ngàn vạn, lại cự tuyệt trả phí cho nhân viên môi giới, công ty bất động sản Trung Vĩ kháng án, cơ quan tư pháp cũng không dám lập án điều tra!
- Cái này… Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao lại thành ra như vậy chứ?
Sau khi thấy tin tức này, Chung Kiến Hoa trở nên cuồng loạn.
Nội dung phía trên cũng giống như tình huống của hắn, mặc dù không nêu danh tính chính xác, nhưng lại nói lên công việc của hắn, chỉ cần là người quen biết hắn, đều có thế suy đoán được thân phận của hắn.
- Khốn kiếp, để tôi biết là người nào làm, tôi nhất định không tha cho hắn.
Gương mặt Chung Kiến Hoa vô cùng tức giận, dùng sức đập mạnh xuống bàn.
Trong lòng Chung Kiến Hoa tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không hề đánh mất lý trí, hắn đọc lại tin tức kia lần nữa, cuối cùng hắn cũng phát hiện được trọng điểm, chính là tên “công ty bất động sản Trung Vĩ” trên tin tức kia.
- Chồng à, người ta đang ngủ ngon. Sáng sớm sao lại đập bàn làm gì.
Mạnh Nghiễm Vân vừa nói, vừa bước từ trong nhà ra.
- Cô nhìn xem đây là cái gì? Tự mà xem đi!
Chung Kiến Hoa chỉ vào màn hình máy vi tính, nhìn Mạnh Nghiễm Vân trách mắng.
- Là cái gì, sao anh lại kinh ngạc quá vậy.
Thấy cử chỉ của chồng, Mạnh Nghiễm Vân liền cúi người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nội dung trên màn hình máy tính.
Sau khi Mạnh Nghiễm Vân nhìn thấy tin tức kia, gương mặt đột nhiên biến sắc, dùng sức dậm chân. Nói to lên:
- Những ký giả này đúng là khốn kiếp, lại dám viết ra những thứ này, đây đúng là bịa đặt, bôi xấu mà.
- Hừ, em không phải nói, đã cùng công ty môi giới kia trao đổi rồi sao. Tại sao lại xuất hiện tình huống thế này.
Chung Kiến Hoa chỉ vào màn hình máy vi tính, gương mặt vô cùng tức giận.
- Em cùng bọn họ nói chuyện rồi, nhưng giọng điệu của đối phương quá cứng rắn, muốn chúng ta trả đầy đủ phí hoa hồng, ít hơn một phần cũng không được, lúc đó em quá tức giận nên không nói nữa, chuẩn bị lừa gạt họ thêm mấy ngày.
Chờ vài ngày nữa cùng bọn họ trao đổi lại, không ngờ bọn họ lại dám tìm đám ký giả để đưa tin.
Mạnh Nghiễm Vân hối hận nói.
- Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, quan trọng nhất là nhanh chóng giả quyết chuyện này.
Trong lòng Chung Kiến Hoa cũng hết sức rõ ràng, mạng lưới internet vô cùng rộng lớn. Một khi chuyện này bị đưa lên, thân phận đại biểu nhân dân toàn quốc của hắn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu sống.
- Chồng à, anh cũng đừng lo lắng, không phải chỉ là tin tức trên mạng thôi sao? Không có gì nghiêm trọng cả.
Thấy bộ dạng gấp gáp của Chung Kiến Hoa. Mạnh Nghiễm Vân an ủi.
- Em biết cái gì, hiện tại có một số người vô cùng ganh ghét đố kỵ. Sau khi nhìn vào thân phận đại biểu nhân dân toàn quốc của tôi, nhất định sẽ có người đem chuyện này viết thành văn, thậm chí có thế sẽ tìm tòi, bới móc, họ không sợ tìm phiền toái, nhưng tôi thì không thế gánh nổi.
Chung Kiến Hoa trách cứ.
- Chồng à, anh đừng nóng vội, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Nghiễm Vân thấy chồng thất thần như vậy, khiến trong lòng cô cũng có chút sợ hãi.
Chung Kiến Hoa không để ý đến vợ, mà ngồi trên ghế cúi đầu trầm tư, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên.
- Đi, cùng tôi ra ngoài một chuyến, tìm đến công ty môi giới kia.
- Chồng à, anh tìm đến công ty môi giới kia làm gì? Anh hoài nghi là do bọn họ giở trò sao?
Mạnh Nghiễm Vân hỏi.
- Bất kể có phải do công ty kia giở trò hay không, thì trước tiên cũng phải trả lại tiền cho họ, nếu không chuyện này sẽ không thế dừng lại được.
Chung Kiến Hoa nói.
- Chồng à, mặc dù là công ty Trung Vĩ dẫn chúng ta đi xem phòng, nhưng bọn họ cũng không có chứng cứ để chứng minh, anh không cần phải lo lắng như vậy.
Mạnh Nghiễm Vân an ủi.
- Không cần cái rắm, khắp tiểu khu này đều có camera ghi hình, chuyện em đi cùng công ty môi giới xem nhà, còn sợ không tìm được chứng cớ sao? Hơn nữa, có vài người cũng mặc kệ em có chứng cớ hay không, bọn họ chỉ công kích cái thân phận đại biểu nhân dân toàn quốc của tôi thôi.
- Nhưng mà, nếu quả thật là do công ty môi giới kia làm, chúng ta còn ngoan ngoãn đem tiền trả lại, em không thế nuốt trôi cục tức này.
Mạnh Nghiễm Vân nói.
- Hừ, tiền của tôi cũng không phải cầm dễ dàng như vậy, hiện tại cứ đem trả tiền cho công ty môi giới đó, rồi cùng họ bàn bạc cho chuyện này qua đi, nếu để tôi phát hiện đúng là công ty bọn họ làm, tôi nhất định sẽ không tha cho bọn họ!
Chung Kiến Hoa lạnh lùng nói.
..
Một chếc xe Benz màu đen chạy đến, dừng trước công ty Trung Vĩ một khoảng không xa, từ trong ô tô bước ra một người phụ nữ, đang đi về hướng công ty trung Vĩ, đó chính là Mạnh Nghiễm Vân người theo chân Trương Kỳ đi xem phòng.