Phòng Thuật (Dịch) - Chương 893: Phòng đấu giá Cảnh Đức (2)
Đoạn thời gian gần đây, Trương Vĩ đã làm nhiều lần nghiên cứu đối với Hoa Dương Địa Sản. Càng nghiên cứu sâu đối với Hoa Dương Địa Sản, hắn cũng càng muốn đến Hoa Dương Địa Sản để rèn luyện một phen, không riêng gì việc có thế tích lũy một lượng lớn mối quan hệ, con người, mà còn có thế khiến cho tầm mắt của mình càng mở rộng hơn, sự nghiệp cũng có thế đưa đến một sự khởi đầu mới.
Nếu như Trương Vĩ đi Hoa Dương Địa Sản nhậm chức, thì không có khả năng mỗi ngày đều ở tại Công ty Bách Ức. Tuy nói hai công ty này dĩ nhiên đã đi vào quỹ đạo chính, các chức vị cũng có quản lý cao cấp thích hợp, nhưng mà Trương Vĩ vẫn ít nhiều có chút không yên lòng.
Sở dĩ, Trương Vĩ muốn tìm người đại diện ở công ty. Người đại diện này không cần có quyền lợi quá lớn, phần nhiều chính là đưa đến một loại tác dụng có tính uy hiếp, một điều nữa chính là kịp thời truyền đạt chuyện của công ty cho bản thân hắn.
Nói trắng ra là, Trương Vĩ chính là muốn tìm một trợ lý cao cấp, chỉnh lý một chút chuyện của hai công ty, sau đó chọn một số chuyện trọng yếu để báo cáo cho hắn, khiến cho hắn có thế thời khắc nào cũng nắm bắt được điểm chính yếu của công ty.
Công việc này nói ra thì đơn giản, nhưng khi tiến hành lại không dễ dàng, tuyệt đối không tính là một chức vị thoải mái, người bình thường cũng rất khó đảm nhiệm chức vụ này, thậm chí cần một đoạn thời gian cọ sát rất dài.
Trương Vĩ vừa nghĩ đến tiêu chuẩn yêu cầu của chức vị này, vừa bước chân đi thong thả tới phòng làm việc của Phòng Nhân sự, gõ cửa phòng tổng giám phòng của Phòng Nhân sự:
- Cốc cốc cốc. . .
- Mời vào!
Trong phòng làm việc truyền ra thanh âm của một cô gái, thanh âm véo von dễ nghe, chính là giọng nói của Tô Phỉ.
- Tô Phỉ, cô bây giờ có bận không?
Trương Vĩ đi phòng làm việc, cười hỏi.
- Không bận gì nha, anh tìm tôi có việc?
Tô Phỉ đứng lên từ phía sau bàn làm việc, đến ngồi xuống trên ghế sa *** ở một bên, hỏi.
- Ừ, tôi định tăng thêm một vị trợ lý.
Trương Vĩ nói.
- Anh không phải là có một vị trợ lý rồi sao?
Tô Phỉ nghi hoặc hỏi.
- Tôi nghĩ cần phải có một trợ lý cao cấp, tương tự với loại hình cố vấn vậy.
Trương Vĩ đáp.
- Vậy anh muốn an bài công việc cụ thế gì cho người này? Lại tương đương với cấp bậc gì? Hơn nữa về phương diện lương bổng thì như thế nào?
Tô Phỉ hỏi.
- Như vầy đi, tiền lương trước hết định tại 10 ngàn NDT, nội dung công việc cụ thế do tôi tự mình an bài, như thế nào hả?
Trương Vĩ trả lời.
- Được thôi, nghe lời anh, ai ảo anh là chủ tịch đó mà.
Tô Phỉ làm một cái mặt quỷ, lo le cái lưỡi thơm tho nói.
- Chà. . .
Thấy bộ dạng của Tô Phỉ, Trương Vĩ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Tô Phỉ. Qua một đoạn thời gian tôi có thế có chuyện, hay là, cô đến đây làm cái chức chủ tịch này đi!
- Anh muốn tôi làm chủ tịch?
Nghe Trương Vĩ nói thế, Tô Phỉ lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Khó mà làm được. Qua một đoạn thời gian tôi còn bận rộn hơn so với anh nữa, hơn nữa tôi cũng không có cái năng lực này.
- Ha ha, cô có thể bận chuyện gì?
Trương Vĩ lắc đầu bật cười nói.
- Qua một đoạn thời gian tôi sắp sửa làm phát thanh viên truyền hình chính rồi. Đây cũng chính là mộng tưởng từ trước cho tới nay của tôi. Tôi không có khả năng tập trung nhiều tinh lực hơn nữa ở Công ty Bách Ức .
Tô Phỉ nói với gương mặt đầy háo hức.
- Cô sắp làm hoạt náo viên (MC) rồi sao? Tại CCTV (Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc) hả?
Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.
- Đúng nha, đến lúc đó anh là có thế thấy được tôi ở trên ti vi rồi.
Tô Phỉ ngước ngước cái cằm trơn bóng trắng trẻo ra, gương mặt đầy tự hào nói.
- Vậy tốt. Tôi đang mong đợi ngày đó!
Trương Vĩ cười trả lời một câu, còn chuẩn bị nói chuyện phiếm đôi câu cùng Tô Phỉ, điện thoại di động của hắn chợt vang lên:
- Reng reng reng. . .
Trương Vĩ lấy điện thoại ra xem, thấy biểu hiện trên màn hình là số điện thoại của Vương Siêu. Bấm nút trả lời, hỏi:
- Xin chào, Vương ca, tôi là Trương Vĩ đây.
- Lão đệ. Cậu nhờ tôi tìm vật phẩm trang sức gia trì, tôi hiện tại đã tìm được rồi. Có thời gian, cậu có thế tới xem một chút.
Vương Siêu nói.
- Ở đâu, tôi xế chiều hôm nay liền đi qua xem.
Nghe được Vương Siêu nói thế, Trương Vĩ vô cùng mừng rỡ.
Trương Vĩ đeo vòng tay bằng mã não đen, nhưng có thế hấp thu năng lượng càng ngày càng ít, Trương Vĩ gần nhất đều không dám sử dụng năng lực Độc Tâm Thuật nữa rồi, nếu không, có thế sẽ khiến cho Vòng Tay Mã Não hoàn toàn hư hại.
Nghe Vương Siêu phát hiện được gia trì vật phẩm, trong lòng Trương Vĩ tự nhiên vô cùng mừng rỡ, bởi vì hắn có thế có thành tựu của ngày hôm nay, ngoại trừ sự cố gắng của mình ra, phần nhiều hơn chính là dựa vào tác dụng của Độc Tâm Thuật. Trương Vĩ thậm chí cũng không dám tưởng tượng, bản thân mình nếu không có Độc Tâm Thuật thì sẽ như thế nào?
Nếu như không có sử dụng qua vật phẩm gia trì, tuy rằng Trương Vĩ cũng có thế sử dụng Độc Tâm Thuật, nhưng mà tác dụng phụ đối thân thế quá lớn, có thế sẽ ảnh hưởng sự kiện khang của thân thế, rút ngắn tuổi thọ của hắn.
Nhưng sau khi sử dụng vật phẩm gia trì, thì có thế triệt tiêu loại tác dụng phụ này, khiến cho Trương Vĩ an tâm sử dụng Độc Tâm Thuật, thậm chí loại trải nghiệm vật phẩm gia trì này, đối với bản thân nhân thế còn có lợi ích nhất định.
- Tốt, vậy một hồi tôi nhắn cho cậu cái địa chỉ, lúc xế chiều tôi dẫn cậu đi xem thử xem.
- Vậy thìcảm ơn Vương ca nhiều.
- Lão đệ, chúng ta đều quen thuộc như vậy rồi, không cần khách khí như thế đâu.
Vương Siêu không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Vương ca, dù sao xế chiều chúng ta cũng phải gặp mặt, hay là chúng ta buổi trưa cùng đi ăn cơm đi.
Trương Vĩ đề nghị.
- Buổi trưa chỉ sợ không được, tôi đã hẹn với một người bạn rồi.
Vương Siêu nói.
- Được, vậy chúng ta xế chiều gặp.
Nói xong chuyện về vật phẩm gia trì, hai người lại hàn huyên thêm đôi câu nữa, sau đó mới ngắt điện thoại, ngay sau đó Trương Vĩ từ giả Tô Phỉ, rời khỏi phòng làm việc của Công ty Bách Ức.
Vừa nghe Vương Siêu phát hiện vật phẩm gia trì, Trương Vĩ tự nhiên hưng phấn khó có thế kềm được, vội vã đi xuống Cao ốc ốc đảo, ngồi vào trong ôtô của bản thân mình. Song khi hắn nhìn đồng hồ mới phát hiện, cách thời gian hắn và Vương Siêu ước định còn sớm.
Buổi trưa, Trương Vĩ lại không muốn đi ăn cơm một mình, bèn dứt khoát lấy ra điện thoại di động của mình, bấm số điện thoại di động của Lý Mông Dao, muốn hẹn Lý Mông Dao đi ra ăn cơm.
- Xin chào, Dao Dao.
Điện thoại tiếp nối, Trương Vĩ nói.
- Anh gọi tên tôi là được rồi, không cần thân thiết như vậy, tôi không quen.
Lý Mông Dao không nóng không lạnh trả lời.
- Buổi trưa chúng ta ăn cơm chung đi.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Không cần đâu, tôi ở nhà ăn là được rồi, không muốn ra ngoài.
Lý Mông Dao dùng lời dịu dàng tạ tuyệt.
- Vừa khéo anh buổi trưa cũng không có chỗ ăn cơm, hay là anh đi đến nhà em ăn nha.
Trương Vĩ cười đề nghị.