Phòng Thuật (Dịch) - Chương 894: Lễ vật định tình (1)
- Anh cái con người này da mặt có dày hay không dầy hả, người ta vừa không có mời anh, làm gì có chuyện làm như anh như thế này.
Lý Mông Dao gắt giọng.
- Không sao nha, dù sao anh đi tới rồi, em không thế đuổi anh ra ngoài chứ, có phải vậy hay không?
Trương Vĩ làm mặt lì.
- Hừ. . .
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ. Lý Mông Dao phì phò thở dốc một hồi , thật vất vả lắm hả bớt được cơn tức giận, nói:
- Anh tới đón tôi đi, tôi ra ngoài ăn với anh là được chứ gì.
- Cái này mới phải không nha, ngoan ngoãn nghe lời nói của ca ca có biết chưa.
Trương Vĩ cười nói.
- Hừ, ai là muội muội của anh nha.
Lý Mông Dao hừ yêu một tiếng, lập tức ngắt điện thoại.
Đối mặt với Trương Vĩ cái loại vô lại này, Lý Mông Dao thật sự cảm thấy có chút vô lực. Tuy rằng con người Lý Mông Dao khó có thế thân cận, nhưng nàng thuộc loại đại gia khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Chỉ cần đối phương không chạm đến giới hạn của Lý Mông Dao, nàng cũng sẽ không làm sự việc khiến cho người khác khó chịu. Trương Vĩ cũng chính là nhìn trúng một điểm này của nàng, mới có thế hết lần này đến lần khác khiêu chiến ý tưởng của nàng, bức bách nàng đưa ra quyết định không tình nguyện.
Trương Vĩ lái xe đón Lý Mông Dao xong, hai người tìm một nhà nhà hàng Tây an tĩnh ở phụ cận, ăn một bữa cơm trưa không tính là lãng mạn, nhưng mà vào lúc hai người nói chuyện phiếm đấu võ mồm, cung tìm được những điểm không tính toán là vô thú.
Ăn cơm xong, Lý Mông Dao vốn là tính đi về nhà, nhưng Trương Vĩ không đồng ý, trực tiếp lái ô tô chở Lý Mông Dao cùng đi đến địa điểm ước định với Vương Siêu.
Món vật vật phẩm đã trải qua sự gia trì (làm phép), cũng không phải là vật ở trong tiệm của Vương Siêu đó, mà là hắn thông qua bằng hữu kết bạn từ nghề muua bán đồ cổ, nghe được có một phòng đấu giá, đang bán ra loại trang sức đã trải qua gia trì này.
Phòng đấu giá ấy có tên là Cảnh Đức, coi như là phòng đấu giá nổi danh ở Bắc Kinh, bên trong cũng đã đấu thành công nhiều vật phẩm sưu tập tốt. Trong đó một vật phẩm sưu tập có giá tiền cao nhất thậm chí đấu giá vượt qua cả ức NDT.
Vị trí của phòng đấu giá Cảnh Đức cũng không khó tìm. Trương Vĩ căn cứ vào hệ thống hướng dẫn đường trên ô tô, dễ dàng đi tới đó, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của bảo an của hội đấu giá, cho ô tô vào bãi đỗ xe.
- Dao Dao, trước kia có tới nơi này chưa?
Sau khi xuống ô tô, Trương Vĩ đi tới bên cạnh Lý Mông Dao, hỏi.
- Không có.
Lý Mông Dao đáp.
Đối với cách làm gần như vô lại của Trương Vĩ, cùng với xưng hô thân thiết đối với mình như thế, Lý Mông Dao căn bản cảm thấy bó tay chấm cơm hết cách đối với hắn rồi, thậm chí đã bắt đầu lười để ý tới nữa.
- Vậy chúng ta vào đi thôi.
Trương Vĩ vừa nói, vừa đến gần Lý Mông Dao, vươn tay phải của mình, vô cùng tự nhiên kéo vòng eo mềm của nàng.
- Ư…
Sau khi bị Trương Vĩ ôm thắt lưng, Lý Mông Dao thân mình mềm nhũn, trong miệng phát ra một tiếng hô duyên dáng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, trách mắng:
- Anh đừng có như vậy, mau bỏ tay của anh ra, thật là chán ghét đến chết luôn rồi.
- Sờ một cái có chết chóc thằng Tây nào đâu, em cũng đâu có mất đi miếng thịt nào.
- Tôi không thích như vậy.
Lý Mông Dao nâng chân lên, đạp vào giày da của Trương Vĩ một cái, sau đó thân thế mềm mại lắc một cái, trốn thoát ma trảo của hắn.
- Không có quan hệ gì, thời gian dần tồi qua, em sẽ thích ứng thôi.
- Hừ.
Lý Mông Dao hừ lạnh một tiếng, ngoắc gương mặt xinh đẹp qua một bên, không thèm nhìn bộ dạng của Trương Vĩ nữa.
- Đi thôi, bằng hữu của anh đã đến.
Trương Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Siêu đã đứng ở cửa Phòng đấu giá Cảnh Đức, phất tay về phương hướng của mình, vội gọi giục Lý Mông Dao.
Sau khi nói xong, Trương Vĩ cũng không quản ý nghĩ của đối phương, trực tiếp lôi kéo cánh tay của Lý Mông Dao, đi về phía Vương Siêu, và lúc này hắn mới chú ý, là bên cạnh Vương Siêu còn có một nam tử đang đứng.
- Vương ca, thật xin lỗi, khiến cho ngài đợi lâu.
Trương Vĩ gương mặt áy náy nói.
- Không sao, tôi cũng vừa mới đến đây thôi.
Vương Siêu phất tay áo, chỉ vào nam nhân bên cạnh, nói:
- Tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Ngô quản lí của Phòng đấu giá Cảnh Đức, cũng là một người bạn tốt của tôi.
- Ngô quản lí, xin chào ngài.
Trương Vĩ khẽ gật đầu, khách khí nói.
- Trương tiên sinh không cần khách khí, ngài là bằng hữu của lão Vương, lại là khách hàng tiềm năng của phòng đấu giá chúng tôi, tôi cung cấp cho ngài một chút giảm giá cũng là điều nên làm.
Nam nhân được xưng là Ngô quản lí nói.
- Vương ca, tôi giới thiệu cho các vị một chút, vị này là bạn gái của tôi – Lý Mông Dao.
Trương Vĩ chỉ chỉ Lý Mông Dao ở bên cạnh, nói.
- Vương tiên sinh, Ngô quản lí, xin chào.
Lý Mông Dao cố nặn ra vẻ tươi cười, nói.
Nghe được Trương Vĩ vừa rồi giới thiệu mình là bạn gái của hắn, Lý Mông Dao hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, tuy rằng trong lòng hết sức bất mãn, nhưng cũng không hề biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là dùng tay trái của mình, bấm một cái vào tay phải của Trương Vĩ, coi như là một loại trả thù theo kiểu khác.
- Lão đệ thật là hảo phúc khí nha, tìm một bạn gái xinh đẹp như vậy.
Vương Siêu gương mặt đầy hâm mộ nói, lại đánh giá Lý Mông Dao một phen, hỏi:
- Vị Mộng Dao tiểu thư này, có phải là … có quan hệ gì với Mộng Phi tiểu đệ hay không nha?
- À, Lý Mộng Phi là đệ đệ của tôi.
Lý Mông Dao khẽ gật đầu, nói.
- Khó trách tôi thấy sao có nét giống quá? Tôi cùng Mộng Phi tiểu đệ coi như là người thân quen rồi.
Vương Siêu cười ha hả, mặc dù chỉ là nói thêm một câu thôi, nhưng lại vô hình trung kéo gần mối quan hệ lẫn nhau lại, rồi tiếp:
- Lão đệ, chúng ta vào xem một chút đi, cậu không phải đã sớm muốn cầm lấy được vật phẩm gia trì rồi sao?
- Vâng, vậy thì phiền toái Ngô quản lí rồi vậy.
Trương Vĩ nói.
- Nên phải thế, ba vị xin theo tôi vào đi.
Ngô quản lí thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn ba người Trương Vĩ hướng về phía phòng đấu giá.
Sau khi tiến vào phòng đấu giá, Ngô quản lí trực tiếp dẫn ba người đi lên thang máy, tới trong tầng hầm ngầm của phòng đấu giá, đây cũng là phòng chứa đựng vật phẩm dùng để đấu giá.
Trải qua thủ tục bảo an nghiêm mật của từng tầng một, một nhóm bốn người tới một phòng bịt kín, bên trong đặt các loại các dạng vật phẩm trang sức, khiến cho người xem hoa cả mắt, không kịp nhìn.
Nhưng mà, trong đó có một vật phẩm trang sức tinh mỹ bằng ngọc khí, phảng phất có vô cùng ma lực vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trương Vĩ, khiến cho hắn căn bản không có cách nào dời tầm mắt đi, giống như là đang kêu gọi Trương Vĩ vậy.