Phòng Thuật (Dịch) - Chương 895: Lễ vật định tình (2)
Cái phòng cất giữ tàng trữ này đại khái rộng hơn 100 mét vuông, bốn phía đều là đổ bê-tông mà thành, bày mấy chục loại vật phẩm trang sức cùng sưu tập, phía trên vật phẩm dùng cái lồng bằng kính công nghiệp cường lực trở cách, phòng ngừa bị người ngoài chạm đến và ăn cắp.
Trương Vĩ nhìn thấy được cái món vật phẩm trang sức bằng ngọc khí kia, là một ngọc ban chỉ (nhẫn bằng ngọc) màu xanh thẫm, phía trên điêu khắc một con rồng trông rất sống động, hào hoa đẹp đẽ, hùng vĩ tráng lệ, nhập mộc lập luận sắc sảo, khiến cho Trương Vĩ trong lúc nhất thời có chút nhìn ngẩn cả người ra.
Quan trọng nhất là, trên cái nhẫn màu xanh lục này, có một loại lực hút vô hình kỳ dị, tuy rằng cách một tầng kính cường lực dày, nhưng mà Trương Vĩ vẫn có thế cảm nhận được một chút năng lượng nhàn nhạt ấy giống nhau như đúc với cảm giác có từ cái vòng tay bằng mã não đen.
Mặc dù bây giờ còn ngăn cách một lớp kính cường lực dày, nhưng Trương Vĩ hiện tại đã có thể xác định, cái nhẫn ngọc màu xanh thẫm này chính là một vật phẩm đã trải qua gia trì, khiến cho Trương Vĩ khó có thế át chế được sự mừng rỡ trong lòng.
- Lão Ngô, có thể mở cái lồng thủy tinh này hay không, để cho huynh đệ chúng ta thưởng thức một chút.
Vương Siêu đề nghị.
- Lão Vương, tuy rằng tôi cũng muốn giúp chuyện này, nhưng mà đúng là không có quyền lớn làm như vậy.
Ngô quản lí có chút ngượng ngùng nói.
Nghe được lời của đối phương, Trương Vĩ cũng đã có chút minh bạch, mở cái lồng kính cường lực ra xem vật phẩm cất chứa bên trong đó cũng không phải là hành vi tuyệt đối không cho phép, chẳng qua là thân phận và địa vị của mình còn chưa có tư cách khai mở mà thôi.
- Không có quan hệ, nhìn như vậy xem cũng được rồi, cũng không cần làm khó Ngô quản lí làm chi.
Trương Vĩ phất tay áo, nói.
- Trương tiên sinh có thế thông cảm đó là chuyện tốt không còn gì bằng rồi vậy.
Ngô quản lí cười một cái nói.
- Lão đệ, cách một cái lồng thủy tinh, cậu có thế xem chuẩn được hay sao?
Vương Siêu gương mặt ân cần hỏi, mặc dù hắn là bậc thầy trong nghề chơi đồ cổ, nhưng nếu muốn giám định một vật phẩm là thiệt hay giả cùng giá trị thế nào, cũng tuyệt đối không dám sơ suất như thế.
- Không có quan hệ gì. Trong lòng tôi đã có chủ ý.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Vương Siêu, nói tiếp:
- Ngô quản lí, cái ngọc ban chỉ này có thế bán cho tôi hay không?
- Trương tiên sinh, cái này thật đúng là không được, mấy ngày nữa phòng đấu giá của chúng tôi sắp sửa cử hành hội đấu giá rồi, cái ngọc ban chỉ này chính là một món đấu giá trân quý nhất trong đó.
Ngô quản lí lắc lắc đầu, tạ tuyệt.
- Ngô quản lí, chỉ cần phòng đấu giá của quý ngài nguyện ý bán ra. Tôi có thế cho ngài một cái giá tiền thích hợp, tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá tiền đấu giá.
Trương Vĩ nói.
- Trương tiên sinh, chúng ta bán cái ngọc ban chỉ này trước cho ngài, như vậy danh dự của phòng đấu giá chúng tôi khẳng định là sẽ bị tổn thất rất lớn.
Đây cũng không phải là dùng giá tiền để cân nhắc được.
Ngô quản lí nói như đinh chém sắt, thái độ so với lần trước còn kiên quyết hơn.
- Nếu như ngài thật sự thích cái ngọc ban chỉ này, đại khái có thế vào lúc cử hành đấu giá, quay trở lại tham gia nghi thức đấu giá của chúng tôi, đến lúc đó, tự nhiên có thế có được cái ngọc ban chỉ này.
- Lão Ngô. Chuyện này thật không có đường thương lượng hay sao?
Vương Siêu cũng nói giúp vào.
- Lão Vương, không phải tôi không muốn hỗ trợ, lão xem một chút tài liệu quảng cáo của chúng tôi xem, chỗ dễ thấy nhất là cái ngọc ban chỉ này. Nếu như đến lúc đó không có món vật phẩm này, khiến cho chúng tôi làm sao thông báo với khách hàng tham gia nghi thức đấu giá đây.
Ngô quản lí vừa nói, vừa đưa qua một cuốn catalogue quảng cáo, phía trên quả nhiên có cái ngọc ban chỉ giống y như đúc với cái ban chỉ dưới lồng thủy tinh.
- Nếu đã như vậy, vậy không làm khó dễ Ngô quản lí nữa. Đến lúc đó tôi sẽ tham gia tiến hành đấu giá vậy.
Trương Vĩ lộ nở một nụ cười khổ, nói.
Sau khi thấy được thái độ của Ngô quản lí, trong lòng Trương Vĩ cũng hết sức rõ ràng, bản thân mình rất khó thuyết phục đối phương, ít nhất với thân phận và địa vị hiện hữu của bản thân mình, còn không có cách nào làm biến đổi thái độ của đối phương.
Sống trên thế giới sống, người bình thường đều phải tuân theo những quy tắc nhất định, chỉ có những người có quyền thế chân chính, mới có thế đánh vỡ loại thường quy này. Tuy có hai cái đầu hàm là chủ tịch của Công ty Bách Ức và Công ty Trung Vĩ , nhưng vẫn còn chưa đủ tư bản để cho phép Trương Vĩ đánh vỡ quy tắc.
Phụ thân của Lý Mông Dao có tư cách đánh vỡ quy tắc, nếu như Trương Vĩ trở thành con rể của Lý Quang Diệu, cũng có thế hưởng thụ đặc quyền như vậy. Chỉ có điều Trương Vĩ cùng Lý Mông Dao quan hệ còn rất yếu, còn không đủ để cho Trương Vĩ lợi dụng.
Hồng Đỉnh tập đoàn cũng có tư cách đánh vỡ quy tắc, chỉ có điều Trương Vĩ bây giờ còn không phải là người của Hồng Đỉnh tập đoàn, tự nhiên cũng không có thế mượn uy thế của Hồng Đỉnh tập đoàn. Đây cũng là lý do mà Trương Vĩ muốn gia nhập Hồng Đỉnh tập đoàn.
Một khi Trương Vĩ gia nhập Hồng Đỉnh tập đoàn, đồng thời trở thành quản lý cao tầng của công ty, cũng trở thành một phần thế lực của công ty, thì mới có tư cách mượn nhờ thế lực to lớn của cái đế quốc thương nghiệp này.
- Xin hỏi, vật phẩm trang sức bên trong cái lồng thủy tinh này, có thế tiến hành bán ra không?
Ngay lúc Trương Vĩ trầm tư, thanh âm của Lý Mông Dao đột nhiên vang lên.
Trương Vĩ quay đầu nhìn về phía phía sau lưng, phát hiện Lý Mông Dao đứng ở cách đó không xa, ngón tay chỉ một cái lồng thủy tinh, phía dưới lồng thủy tinh đặt tám vật phẩm trang sức, mỗi một vật trang sức này đều vô cùng tinh mỹ.
- Những vật phẩm trang sức bên trong lồng thủy tinh đó thật ra thì có thế bán ra trước, nhưng mà giá tiền có thế phải cao một chút.
Nhìn lồng thủy tinh do Lý Mông Dao chỉ, Ngô quản lí cười một cái nói.