Phòng Thuật (Dịch) - Chương 912: Phó tổng công trình (1)
Sáng ngày hôm sau, Trương Vĩ rửa mặt xong, liền chạy vài vòng ở trong sân, rồi sau đó mới trở lại gian phòng của mình. Hắn vừa mới mở cửa phòng của mình, chợt nghe chuông điện thoại di động reo:
- Reng reng reng. . .
Trương Vĩ lấy điện thoại của mình ra xem, trên màn hình hiện chính là số điện thoại của Vương Siêu, do đó mới vỗ mạnh đầu một cái, nhớ tới cái nhẫn ngọc ở phòng đấu giá Cảnh Đức, thầm nói:
“Vì sao lại quên phứt đi chuyện này chứ?”
- Xin chào, Vương ca.
Trương Vĩ bấm nút trả lời.
- Lão đệ, sớm như vậy mà gọi điện thoại cho cậu, không có làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cậu chứ?
Vương Siêu cười hỏi.
- Không sao, tôi sớm đã rời giường rồi.
Trương Vĩ cười đáp.
- Lão đệ, tôi gọi điện thoại cho cậu, chính là muốn hỏi một chút chuyện của phòng đấu giá, không biết cậu còn muốn tham gia hay không.
Vương Siêu nói.
- Vương ca, tôi thật ra thì muốn tham gia, thế nhưng, tôi đang có chút việc tại Hồng Kông, trong lúc nhất thời không thoát thân được.
Trương Vĩ thở dài một cái, nói.
- Lão đệ, vậy cậu chuẩn bị làm sao đây?
Vương Siêu hỏi.
Nghe được cậu hỏi của Vương Siêu, Trương Vĩ trầm mặc một lát, trong lòng một mực cân nhắc lợi hại, rốt cuộc là lưu tại Hồng Kông gặp Uông Thần Vũ một lần, đến lúc đó nhờ Vương Siêu giúp hắn tham gia hội đấu giá, hay là hiện tại lập tức bay về Bắc Kinh, tham gia nghi thức đấu giá của Phòng đấu giá Cảnh Đức.
Cuối cùng sau khi trầm tư hồi lâu, Trương Vĩ vẫn còn là quyết định phải chạy về Bắc Kinh, bởi vì cái ngọc ban chỉ kia đối với hắn quá trọng yếu, chỉ khi có cái ngọc ban chỉ ấy, hắn mới có thế tiếp tục sử dụng Độc Tâm Thuật, còn cái vòng tay bằng mã não đen thì chống chịu không được bao lâu nữa.
- Vương ca, ngài yên tâm đi, tôi hiện tại sắp xếp ngồi máy bay trở lại kinh thành.
Trương Vĩ nói.
- Ừ, vậy thì tốt, đến lúc đó chúng ta cùng đến hội đấu giá.
Vương Siêu cười nói.
- Tốt, đến lúc đó gặp.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức ngắt máy điện thoại của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ không khỏi vỗ vỗ cái trán, thế giới này chính là cái kiểu như vậy, vĩnh viễn không có chuyện nhất thành bất biến, giữa việc gặp Uông Thần Vũ và đi mua vật phẩm gia trì, Trương Vĩ cuối cùng vẫn lựa chọn cái thứ hai.
Bởi vì chỉ cần có được cái ngọc ban chỉ được gia trì kia, Trương Vĩ có thế sử dụng Độc Tâm Thuật nhiều lần hơn, mặc dù hắn và Uông Thần Vũ không phải là rất quen thuộc, thế nhưng vẫn có thế dùng Độc Tâm Thuật nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của Uông Thần Vũ.
Hơn nữa, vật phẩm gia trì cũng không phải dễ dàng mà gặp được. Nếu như bỏ lỡ lần đấu giá này, Trương Vĩ cũng không biết khi nào mới có thế gặp được loại như vậy nữa. Chuyện này hắn không dám đánh cược, cũng không thế đánh cuộc được.
Quyết định được chủ ý xong, Trương Vĩ đi ra khỏi gian phòng của mình, vừa vặn gặp phụ thân ở trong hành lang, nhanh chóng bước lên nghênh đón tiếp đó nói:
- Ba, con có chuyện ở Bắc Kinh, có khả năng phải lập tức chạy trở về làm ngay.
- Gấp gáp như vậy sao!?
Nghe Trương Vĩ nói thế, Trương Bình Hoa sửng sốt một chút, tiếp:
- Con không phải còn muốn lưu lại Hồng Kông, gặp mặt một lần cùng Uông Thần Vũ sao?
- Ba, con cũng muốn gặp mặt ông ta một lần, nhưng mấu chốt là con thực sự có việc gấp ở Bắc Kinh.
Nghe được lời của phụ thân nói, Trương Vĩ không khỏi lắc đầu cười khổ đáp.
- Ừ, nếu như con ở Bắc Kinh có việc gấp muốn làm, vậy cũng chỉ có thế đánh như vậy thôi.
Trương Bình Hoa khẽ gật đầu nói.
- Được, vậy con thu xếp một chút. Ngày hôm nay liền bay về Bắc Kinh vậy.
- A Vĩ, con trước hết đừng có gấp đi. Chuyện Uông Thần Vũ ba còn muốn nhắc nhở con một câu.
Trương Bình Hoa nói.
- Ba, có chuyện gì, xin ngài cứ nói.
Trương Vĩ nói.
- Uông Thần Vũ không riêng gì là Tổng kinh lý của Hoa Dương Địa Sản, đồng thời cũng là đại cổ đông của Hoa Dương Địa Sản, ngoại trừ công ty mẹ chiếm đa số cổ phần ra, cổ phần thuộc Uông Thần Vũ chiếm nhiều nhất, sở dĩ lời nói của hắn tại Hoa Dương Địa Sản có quyền lực rất mạnh, nếu như không có được sự công nhận của hắn, con rất khó thu được chức vụ Phó Tổng giám đốc Kinh doanh.
Trương Bình Hoa nhắc nhở.
Hoa Dương Địa Sản là công ty con của Hồng Đỉnh tập đoàn. Hồng Đỉnh tập đoàn thông qua cổ phần nhất định và hiệp nghị để khống chế Hoa Dương Địa Sản, thế nhưng, cũng không chiếm toàn bộ cổ phần của Hoa Dương Địa Sản, những cổ đông khác cũng có được quyền phát biểu nhất định.
- Ba, ý của ngài con hiểu được, trước khi đi Hoa Dương Địa Sản ứng sính, ta sẽ đi bái phỏng ông ta một chút trước.
Trương Vĩ như có chút hiểu ra, nói.
Hoa Dương Địa Sản liên tiếp xảy ra chuyện ở tầngn lớp quản lý cao cấp, lẽ ra tổng giám đốc cũng khó tránh thoát khỏi trách nhiệm. Thế nhưng Uông Thần Vũ không bị ảnh hưởng, Trương Vĩ vốn là có chút không hiểu nguyên nhân. Bây giờ nghe Trương Bình Hoa giải thích, lập tức rộng mở tầm mắt, tầm nhìn sáng hẳn lên.
- Ừ, vậy cũng tốt, con đi đi.
Trương Bình Hoa phất tay áo, nói.
Trương Vĩ nói qua chuyện cùng phụ thân xong, lại đi tới trước phòng của Lý Mông Dao, gõ một hồi:
- Đông đông đông. . .
- Mời vào.
Thanh âm trong trẻo dễ nghe của Lý Mông Dao truyền ra từ trong nhà.
- Kẹt. . .
Trương Vĩ mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng của Lý Mông Dao, phát hiện nàng đang chỉnh lý lại quần áo của mình, lập tức đi tới bên người của nàng, hỏi:
- Dao Dao, ngày hôm nay có tính toán gì hay không?
- Ừ. . . Không có nha, làm sao vậy?
Lý Mông Dao xếp quần áo ngay ngắn, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trương Vĩ, hỏi.