Phòng Thuật (Dịch) - Chương 918: Cạnh tranh (2)
Trương Vĩ ừ một tiếng.
- Lão đệ, người bạn kia của cậu không đơn giản nha, xem ra cũng là một cái người có thân phận.
Vương Siêu ở một bên chen lời nói.
- Vương ca, ngài làm sao nhìn ra được?
Trương Vĩ hiếu kỳ hỏi.
- Phòng đấu giá Cảnh Đức có một quy định bất thành văn, càng là khách hàng tôn quý, số phòng VIP càng gần đến trước. Người bạn kia của cậu có thể lấy được phòng VIP số 3, đoán chừng hẳn là người có chút thân phận, địa vị.
Vương Siêu phân tích nói.
- Thì ra là còn có loại thuyết pháp này.
Trương Vĩ lên tiếng, một vẻ bừng tỉnh đại ngộ vậy.
Ngay khi Trương Vĩ hai người nói chuyện, phía ngoài đột nhiên vang lên một thanh âm phát ra từ loa:
“Các nữ sĩ, các tiên sinh, hoan nghênh mọi người đến Cảnh Đức công ty đấu giá. Tôi đại biểu toàn thế đồng nghiệp của công ty xin chào mọi người, hi vọng mọi người có thế ở chỗ này đấu được vật phẩm mà bản thân mình yêu thích. Hiện tại hội đấu giá lần này chính thức bắt đầu.”
- Sắp bắt đầu rồi, tôi cũng tò mò có thứ tốt gì đấu giá đây.
Vương Siêu cười ha hả nói, hắn vốn là làm nghề giám định đồ cổ, đối với những thứ này cảm thấy hứng thú hết sức.
“Vật đấu giá thứ nhất, cũng là vật đấu giá chính của công ty chúng tôi, là một món ngọc ban chỉ mặc lục trân quý, là cống phẩm do Thanh triều cung đình ngự chế, chuyên môn hiến tặng cho hoàng đế sử dụng. Hơn nữa cái ngọc ban chỉ này đặc biệt nhất chính là đã từng từ một vị đắc đạo cao tăng khai quang, tuyệt đối là một món sưu tập vượt ngoài trị giá.”
Trương Vĩ xuyên qua vách kiếng của phòng VIP, thấy được trên phòng đấu giá có một nam tử đứng ở bên cạnh một cái lồng thủy tinh. Nam tử sau khi giải thích một phen, nói:
“Cái ngọc ban chỉ này có giá khởi điểm là 1 triệu NDT! Mỗi lần đấu giá không tăng dưới mười vạn NDT, hiện tại bắt đầu giá bắt đầu!”
- 110 vạn NDT!
Đấu giá sư vừa dứt lời, âm hưởng trên đài đấu giá liền vang lên, trên màn ảnh phía sau bàn đấu giá hiện ra bảng giá “110 vạn”, phía dưới còn hiện lên số hiệu của khách đấu giá.
- Tốt, quý khách số thứ chín mươi bảy ra 110 vạn NDT, có còn ai trả cao hơn hay không.
Đấu giá sư quát lớn.
“120 vạn.”
Đấu giá sư vừa dứt lời, trên màn ảnh lớn lần nữa xuất hiện số mới, hơn nữa trong loa phát ra tiếng báo giá bằng âm thanh điện tử.
“130 vạn.”
Được đấu giá sư không ngừng châm ngòi thúc đẩy, càng ngày càng nhiều người bắt đầu đấu giá, mà Trương Vĩ ngồi ở trong bao gian cũng một mực quan sát động tĩnh bên ngoài.
- Thật không nghĩ tới, món thứ nhất đem ra đấu giá chính là ngọc ban chỉ.
Nghe tiếng gọi giá bên ngoài, Trương Vĩ có chút kinh ngạc nói.
- Đúng nha, hơn nữa xem tình hình thì người cảm thấy hứng thú đối với cái ngọc ban chỉ này quả thật là không ít.
Vương Siêu gật gật đầu, nói.
- Tiên sinh, ngài cũng có thế thông qua máy móc bên tay phải để kêu giá, chỉ cần ngài đánh vào giá cả sau đó ấn vào nút xác nhận, bảng giá sẽ xuất hiện ở trên màn ảnh lớn, đồng thời sẽ cho thấy mã số của ngài, còn có tiếng người công bố giá nữa.
Phục vụ viên ở một bên nhắc nhở.
- Ừ.
Trương Vĩ lên tiếng, thấy được ở bên tay phải có một máy kêu giá, giống như là một máy tính tay nhỏ vậy, góc dưới bên phải còn có một cái nút xác nhận.
Nghe tiếng động gọi giá bên ngoài ngày càng náo loạn, trong lòng Trương Vĩ cũng có chút sốt ruột, đồng thời cũng âm thầm suy tính đối sách. Hắn tính làm như thế nào mới có thế dùng ít nhất tiền, đấu được cái ngọc ban chỉ này.
“180 vạn!”
- Quý khách số 56 ra giá 180 vạn! Có còn cao hơn nữa hay không?
Đấu giá sư vừa nói, vừa cầm một cái chùy nhỏ, múa may trên không trung một chút, dường như lúc nào cũng có thế giáng xuống vậy, nói:
- 180 vạn lần đầu tiên, 180 vạn lần thứ hai! Một trăm. . .
“3 triệu!”
Ngay lúc đấu giá sư muốn hét lần thứ ba, âm thanh từ bên trong loa báo ra giá tiền 3 triệu, mà trên màn ảnh lớn cũng xuất hiện một loạt con số, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đấu giá sư ngẩng đầu nhìn qua, có chút hưng phấn nói:
- Quý khách Số 22 ra giá 3 triệu NDT! Đây chính là một lần tăng giá 1 triệu hai! Có còn giá tiền cao hơn hay không?
Quý khách số 22 này chính là Trương Vĩ, hắn thấy tiếng gọi giá ùn ùn, biết được bản thân mình nhất định phải đánh cường thế một chút, để cho người khác thấy được quyết tâm của mình, như vậy mới sẽ không có người nào cạnh tranh cùng bản thân mình, nếu không cứ từ từ kêu giá như vậy, rất có thế sẽ tăng thành cái giá trên trời.
...
Trong bao gian số 3 của Phòng đấu giá Cảnh Đức, Vệ Khang, Mộ Dung Huyên, Lưu Hữu Lượng ngồi ở trên ghế, nghe bên ngoài vừa rồi báo giá xong, con ngươi của Lưu Hữu Lượng đảo một vòng nói:
- Vệ tiên sinh, Mộ Dung tiểu thư, cái quý khách số 22 này, chính là cái người ở bao gian mà ngài vừa rồi gặp, tôi đoán chừng rất có thế là do hắn báo giá.
- Ha ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ là hắn cũng coi trọng cái ngọc ban chỉ này.
Vệ Khang cười lạnh một tiếng, nói.
- Hay là thôi đi, đều đã gọi đến 3 triệu rồi, em xem hay là nhường cho hắn đi vậy.
Mộ Dung Huyên tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng không muốn tiến hành cuộc canh tranh vô vị.
- Như vậy sao được, nếu chúng ta đã coi trọng cái ngọc ban chỉ này, không có lý do gì tặng cho người khác!
Vệ Khang nói như đinh đóng cột.