Phòng Thuật (Dịch) - Chương 922: Lưu Hữu Lượng (2)
Lưu Hữu Lượng thông tri bộ phận kỹ thuật của công ty, khiến cho bọn họ quấy nhiễu dụng cụ báo giá của Trương Vĩ, khiến cho nó không có cách nào sử dụng bình thường, bấy giờ mới khiến cho Vệ Khang thành công thắng được vật phẩm.
- Trương tiên sinh, có câu thua trận không thua người, cho dù anh là bởi vì không đủ tiền, hay là bởi vì nguyên nhân khác, không thế đấu giá được ngọc ban chỉ, thế nhưng, hiện tại ngọc ban chỉ đã thuộc về chúng tôi, cho dù anh có thiên đại ủy khuất và không cam lòng, cũng chỉ có thế là lực bất tòng tâm mà thôi.
Vệ Khang nghiêng đầu lại, nhìn Trương Vĩ một cái, cười nói.
- Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào nha?
Trương Vĩ quay đầu qua, nhìn đánh giá Vệ Khang một cái, hỏi.
- Tôi tên là Vệ Khang, là bạn trai của Huyên Huyên, món ngọc ban chỉ đó cũng là do tôi đấu giá mua đấy, nếu như anh có cái gì bất mãn , có thế nhắm vào phía tôi đây!
Vệ Khang nhìn chằm chằm Trương Vĩ, ngang nhiên không sợ gì.
- Vậy à, là anh đấu giá mua à?
Nghe Vệ Khang nói thế, Trương Vĩ quan sát một chút đối phương, hỏi:
- Không biết Vệ tiên sinh đang nhậm chức ở đâu nha?
- Hoa Dương Địa Sản hẳn anh có nghe nói qua chứ?
Vệ Khang trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, đáp.
- Ừ. Nghe nói qua.
Trương Vĩ lên tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Anh cùng Hoa Dương Địa Sản có quan hệ gì sao?
- Tôi là tổng giám bộ phận mua hàng của Hoa Dương Địa Sản!
Vệ Khang ưỡn ngực, gương mặt tự đắc nói.
- Phó tổng giám bộ phận mua hàng?
Nghe được Vệ Khang tự giới thiệu, trong lòng Trương Vĩ càng thêm kinh ngạc, lần nữa dò xét cẩn thận đối phương một cái, ánh mắt không khỏi lóe lên, không biết là đang nghĩ cái gì.
- Sao hả? Có vấn đề gì không?
Vệ Khang bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, hỏi ngược lại.
- Không vấn đề gì. Tôi bây giờ còn có chuyện, cáo từ trước.
Khóe miệng Trương Vĩ nhếch lên vẻ tươi cười, sãi bước đi ra phía ngoài phòng VIP.
- Xì…, khí thế hung hăng đi tới phòng VIP. Ta còn tưởng rằng ghê ghớm gì đó chứ. Còn chưa nói với ta đôi câu là đi rồi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Vĩ, Vệ Khang có chút khinh thường.
- Hắc hắc, Vệ tiên sinh, tên tiểu tử kia nghe được ngài là tổng giám của Hoa Dương Địa Sản, trong lòng nhất định là hơi sợ, cho nên mới phải xoay người bỏ đi đó.
Lưu Hữu Lượng cười nịnh bợ nói.
...
- Lão đệ, cậu vì sao đột nhiên bỏ đi ra vậy? Chuyện này cứ như vậy cho qua sao?
Nhìn Trương Vĩ đi ra, Vương Siêu cũng vội vã theo sau, có chút nghi ngờ hỏi.
-Dĩ nhiên không phải rồi, chuyện này bất quá là mới vừa bắt đầu mà thôi.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng. Nói.
Nếu như đã nhắm tới cái ngọc ban chỉ đó, Trương Vĩ tuyệt đối sẽ không buông bỏ, hơn nữa cái ngọc ban chỉ ấy lại chạy không được, chỉ phải nghĩ biện pháp đoạt lại là được, bất quá là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa, vừa rồi sau khi nói chuyện một phen, Trương Vĩ đã biết thân phận của Vệ Khang, nếu đối phương cũng là Hoa Dương Địa Sản, như vậy mọi người sau này có khả năng chính là đồng nghiệp, có cơ hội tranh đấu, giao thủ dài dài, một lần thua thiệt cũng không quan trọng.
- Reng reng reng. . .