Phòng Thuật (Dịch) - Chương 927: Tỏ ra yếu thế (1)
Ngày hôm sau, bởi vì phải đi gặp Uông Thần Vũ, Trương Vĩ dậy sớm hơn một chút so với thường ngày, rửa mặt, mặc quần áo xong liền đỉ ra khỏi phòng ngủ của mình.
Trương Vĩ theo thói quen đi tới phòng ăn, thấy Trương Kỳ đã làm điểm tâm xong, trên bàn cũng đã sắp bày đồ ăn, không biết có phải là bởi vì chuyện tối hôm qua hay không, mà bữa ăn sáng hôm nay phong phú hơn một chút so với ngày xưa.
- Anh dậy rồi sao?
Thấy Trương Vĩ đi vào nhà ăn, Trương Kỳ ngẩng đầu lên hỏi.
- Em tối hôm qua nghỉ ngơi có khỏe không?
Trương Vĩ quan tâm hỏi.
- Rất tốt, cùng bình thường không có gì khác biệt.
Trương Kỳ lộ ra vẻ tươi cười, nói.
- Ừ.
Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, rồi sau đó ngồi xuống trên ghế của mình, trong lòng còn nghĩ tới chuyện ngày hôm nay phải đi phỏng vấn.
- Đúng rồi, tối hôm qua em suy nghĩ một chút, cảm thấy nghề trung gian môi giới có chút không thích hợp với em, muốn thay đổi môi trường mới.
Trương Kỳ cũng ngồi xuống ở đối diện, lộ ra vẻ mong đợi, nói.
Trương Vĩ đầu tiên là đáp với vẻ ơ hờ, rồi sau đó mới phản ứng lại, quan tâm hỏi:
- Vì sao? Có phải bởi vì chuyện ngày hôm qua không?
- Có một phần nguyên nhân, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, chẳng qua là cảm thấy nghề trung gian môi giới thu nhập không ổn định, hơn nữa ngay cả năm phần bảo hiểm một phần hiện kim bình thường cũng không có, cho nên muốn đổi một công tác an định hơn.
Trương Kỳ giải thích.
- Ừ, vậy cũng tốt, nghề trung gian môi giới quả thật áp lực rất lớn, đích xác không thích hợp với nữ nhân lắm.
Trương Vĩ suy tư sau một lát, lại hỏi:
- Em muốn hướng về bên nào để phát triển?
- Đương nhiên là muốn phát triển từ tầng lớp quản lý.
Trương Kỳ nói.
- Em nghĩ tiến nhập vào tầng quản lý của Công ty Trung Vĩ ?
Nghe Trương Kỳ nói thế, Trương Vĩ không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn ngắm đối phương.
- Anh yên tâm đi, em sẽ không để cho anh bị khó xử đâu, cũng sẽ không thông qua quan hệ của ngươi mà nhận được đề bạt, mà là muốn dựa vào bản lãnh của mình để ứng sính.
Trương Kỳ ưỡn ưỡng bộ ngực đầy đặn nói.
- Vậy em muốn ứng sính chức vụ gì của công ty?
Trương Vĩ có chút tò mò hỏi.
- Em muốn ứng sính vào chức trợ lý của chủ tịch!
Trương Kỳ chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, quay đầu nhìn biểu tình của Trương Vĩ.
- Em nếu muốn làm quản lý ở ngành khác, vậy anh còn có thế nói giúp cho em một câu, mặc dù bây giờ còn không thích ứng với cái chức vụ đó, thế nhưng còn có thế học dần dần theo thời gian. Thế nhưng phụ tá cho anh đòi hỏi tiêu chuẩn rất cao, hơn nữa, anh cũng sẽ không bởi vì là em mà hạ thấp yêu cầu xuống.
Trương Vĩ gương mặt nghiêm túc nói.
- Em hiểu mà, em sẽ dựa theo trình tự của công ty mà ứng sính, cũng không có nghĩ được chiếu cố ngoài mức quy định gì.
- Ừ, tuy rằng anh sẽ không giảm thấp điều kiện xuống cho em.
Thế nhưng trong tình huống có những người có điều kiện tương đương, anh sẽ nghiêng về phía em một chút.
Trương Vĩ hứa hẹn.
- Tốt, nếu anh cũng ủng hộ quyết định của em, vậy em ngày hôm nay sẽ chính thức đi đến công ty ứng sính vậy.
Trương Kỳ lộ ra một nụ cười trên mặt.
- Chúc em thuận buồm xuôi gió!
Trương Vĩ cười nói.
...
Ăn cơm xong, Trương Vĩ pahỉ nhanh chóng đến tổng bộ của Hoa Dương Địa Sản, tiện đường đưa Trương Kỳ đến Cao ốc Lục Châu, trực tiếp lái ô tô thẳng đến phố tài chính. Hoa Dương Địa Sản nằm ở Cao ốc Hoa Dương trên phố tài chính này.
Sau khi Trương Vĩ tiến vào Cao ốc Hoa Dương, đi tới bàn tiếp tân, còn không đợi hắn chủ động lên tiếng, nữ nhân viên tiếp tân kia đã nở nụ cười mang một chút chuyên nghiệp hóa, hỏi:
- Tiên sinh xin chào ngài, xin hỏi tôi có thể phục vụ gì cho ngài không ạ?
- Xin chào, tôi là tới gặp Uông tổng của Hoa Dương Địa Sản.
Trương Vĩ khẽ gật đầu, cười nói.
- Xin hỏi ngài có hẹn trước không?
Cô gái phụ trách bàn tiếp tân hỏi.
- Ừ, tôi đã sớm liên lạc qua trước cùng Uông tổng rồi.
Trương Vĩ nói.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
Nữ nhân viên hỏi.
- Trương Vĩ.
- À. Thì ra là Trương Vĩ tiên sinh, Uông tổng của chúng tôi đã phân phó, lúc mười giờ sẽ ở phòng làm việc gặp ngài.
Nữ nhân viên nói.
- Phòng làm việc của Uông tổng ở nơi nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Phòng làm việc của Uông tổng ở tại tầng tám, phía đông, ngài lên rồi sau đó có thế thấy liền.
- Tôi đã biết rồi, xincảm ơn nhiều.
Trương Vĩ mỉm cười gật đầu, rồi sau đó gật đầu bỏ đi.
- Kính kông. . .
Sau một lát, chuông cửa thang máy vang lên, mở ra, Trương Vĩ đi vào trong, lại phát hiện một bóng người quen thuộc.
- Là ngươi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lúc Trương Vĩ phát hiện người này, đối phương cũng trong giây lát nhận ra hắn, có chút bất ngờ hỏi.
Trương Vĩ nhìn thấy nam tử này, cũng không khỏi sửng sốt một chút, rồi sau đó thản nhiên nói:
- Gặp một bằng hữu.
Nam tử này không phải là ai khác, chính là người mà hắn từng gặp mặt tại công ty đấu giá Cảnh Đức – Vệ Khang. Hắn là tổng giám đốc phụ trách mua sắm vật tư của Hoa Dương Địa Sản, không ngờ là đụng đầu ngay trong thang máy như thế này.
- Gặp bằng hữu?
Nghe được lời nói của Trương Vĩ, trên mặt Vệ Khang lộ ra một chút bất ngờ, hỏi:
- A, Hoa Dương Địa Sản có ai là bằng hữu của ngươi?
- Vệ Tổng giám, anh quản có chút quá rộng đó nha.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng.
- Ta chỉ là sợ anh không biết đường, đi nhầm phòng làm việc mà thôi.
Vệ Khang cũng hừ lạnh đáp.
Đúng lúc này, chuông thang máy vang lên, Trương Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, thấy đã tới lầu tám. Trước khi hắn đi ra, quẳng lại một câu nói:
- Không cần anh phí tâm.