Phòng Thuật (Dịch) - Chương 947: Kinh ngạc (1)
Sau khi nhận được cú điện thoại của Trương Vĩ, Trương Bình Hoa một mực suy tính chuyện này, trong lòng ông ta vừa hi vọng Trương Vĩ trở thành Phó tổng giám đốc công trình, vừa sợ Trương Vĩ không có cách nào đảm nhiệm chức vụ này.
Trương Bình Hoa biết rất rõ, Uông Thần Vũ đề xuất chức vụ cho Trương Vĩ, cũng không riêng gì vì tỏ ra tốt đối với Trương gia, mà cũng là bởi vì bản thân Trương Vĩ không có kinh nghiệm công tác, không có cách nào tạo thành ảnh hưởng đối với Uông Thần Vũ.
Nội bộ công ty Hồng Đỉnh tập đoàn đấu tranh vô cùng kịch liệt, mà Hoa Dương Địa Sản lại là công ty hạch tâm của Hồng Đỉnh tập đoàn, trong toàn bộ khu vực trung bộ có ảnh hưởng lực mang tính tuyệt đối, người muốn đi vào làm cho công ty này có thế nói là chen phá cả đầu.
Nếu như, Trương Vĩ không có cách nào đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc công trình, không riêng gì sẽ ảnh hưởng đến lý lịch sơ lược của mỗi mình hắn, mà còn sẽ ảnh hưởng danh tiếng của hắn tại Hồng Đỉnh tập đoàn, đối với sự nghiệp của hắn sau này sẽ tạo thành tác dụng rất xấu.
Sau khi Trương Bình Hoa trầm tư suy nghĩ suốt một đêm, ngày hôm sau đã tìm đến cho Trương Khôn Trung, đem đầu đuôi chuyện này thuật lại một lần, Trương Khôn Trung nghe xong không lập tức nói chuyện, mà là cau mày chìm vào suy tư.
- Lão nhị, bản thân tiểu Vĩ có ý nghĩ gì?
Sau một lát, Trương Khôn Trung mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Trương Bình Hoa ở đối diện, hỏi.
- Hắn là muốn thử một chút chức vụ này, dù sao hắn cảm thấy đây là một cơ hội, hơn nữa hắn cũng có lòng tin làm được tốt chức vụ này.
- Ha ha, đứa nhỏ này thật ra thì quá có tự tin
Trương Khôn Trung cười lên tiếng, nói:
- Chỉ tiếc công tác ở công trình bộ cũng không – phải dễ làm như vậy, hơn nữa hắn cũng không có
kinh nghiệm công tác gì, đúng là một sự khiêu chiến không nhỏ nha.
- Đúng nha, sở dĩ con mới muốn thương lượng cùng ngài một chút.
Trương Bình Hoa nói.
- Thật ra, cũng không có cái gì để thương lượng, Uông Thần Vũ nếu như đã đưa ra như thế, chứng minh hắn đã nghĩ kỹ đối sách, nếu như chúng ta không muốn trao đổi cùng hắn, không trợ giúp cái tên Trình Chí Viên kia thượng vị, thì hắn có khả năng đem chức vụ Phó tổng giám đốc công trình đưa cho Vệ gia, như vậy ngược lại đối với nhà chúng ta cũng không có lợi.
Trương Khôn Trung phân tích.
- Trách không được việc đề xuất chức danh Phó tổng giám đốc công trình lại muộn hơn so với Phó Tổng marketing bộ, đoán chừng hẳn là muôn coi Phó tổng công trình bộ là con cờ chính, để tranh thủ được tới tay Phó tổng marketing bộ.
- Vâng, vậy con sẽ nói với hắn một tiếng, nếu tiểu Vì muốn khiêu chiến một chút chức vụ Phó tổng giám đốc công trình này, chúng ta cũng phải cấp cho hắn sự ủng hộ nhất định.
Trương Khôn Trung nói.
Một chiếc xe màu đen có rèm che lái vào bên trong một khác thự, trên xe bước xuống hai nam hai nữ.
Một nam một nữ ngồi ở hàng trước chính là Vệ Khang và Mộ Dung Huyên, còn ngồi ở phía sau chính là một cặp vợ chồng trung niên.
- Vệ Khang, ngày hôm nay phải nói là cực khổ cho cháu rồi, không riêng gì thu xếp thọ yến giúp chúng ta, còn làm phiền cháu lái xe đưa chúng ta trở về.
Nữ nhân trung niên ấy nói.
Người trung niên nữ tử này có vài phần giống với Mộ Dung Huyên, chính là mẫu thân của Mộ Dung Huyên – Hướng Tú Mai, còn nam nhân trung niên bên cạnh kia chính là phụ thân của Mộ Dung Huyên – Mộ Dung Quần.
Ngày hôm nay vừa khéo là sinh nhật của Mộ Dung Quần, cử hành một thọ yến trong tửu điếm. Vệ Khang một mực tìm cách hỗ trợ, an bài, bỏ ra không ít công sức trên yến hội. Thọ yến tổ chức xong còn chuyên môn đưa tiễn ba người về nhà.
- A di, ngài quá khách khí rồi, đây là việc cháu phải làm.
Vệ Khang cười lên tiếng, lại các từ nói:
- Thúc thúc, a di. Hiện tại thời gian cũng không sớm, vậy Chu Không quấy rầy các vị nghỉ ngơi. Cáo từ trước.
- Tiểu Vệ không cần nóng nảy, vào trong nhà ngồi một chút, uống chén trà đi.
Mộ Dung Quần phất tay áo, đề nghị.
- Đã trễ rồi như vậy, có làm phiền các vị nghỉ ngơi hay không nha.
Vệ Khang nói.
- Không có quan hệ gì, đi thôi.
Mộ Dung Quần không xem chuyện này là quan trọng nói, rồi sau đó sải bước đi vào bên trong biệt thự.
- Nếu ba em bảo anh vào, anh cứ vào đi thôi.
Mộ Dung Huyên đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Được.
Vệ Khang cười đáp ứng, đi theo Mộ Dung Huyên vào.
Tiến vào phòng khách biệt thự xong, Mộ Dung Quần vô cùng nhiệt tình chiêu đãi đối phương, đồng thời mời Vệ Khang ngồi xuống trên ghế sa lon, chỉ chỉ Mộ Dung Huyện ở một bên nói:
- Huyên Huyên, con đi pha một bình trà đi.
- Dạ.
Mộ Dung Huyên lên tiếng, lập tức đi về phía nhà ăn.
- Tiểu Vệ à, bác trước đó có nghe Huyên Huyên nói, cháu đưa tặng ta cái ngọc ban chỉ kia, là bỏ ra ước chừng mấy triệu NDT, sau này không thế phá phí như vậy nữa.
Mộ Dung Quần nói.
- Nên phải thế, cái này cũng là một chút tâm ý của cháu.
Vệ Khang cười nói:
- Cũng không biết hợp hay không hợp tâm ý của ngài.
- Không tệ, tôi rất thích. Mộ Dung Quần nói.
- Chỉ cần ngại thích là tốt rồi, đây mới là điều mấu chốt nhất.
- Ba, Vệ Khang, uống chén trà đi.
Holanda
Ngay lúc hai người nói chuyện, Mộ Dung Huyên bưng một bình trà tới, đồng thời tự rót cho hai người một ly.
- Ba, ngài uống trà.
Mộ Dung Huyên rót một chén trà, đưa cho phụ thân.
Mộ Dung Quần nhận lấy chén trà, ngửi hương tra nhàn nhạt, quay đầu nhìn Vệ Khang ở một bên, trên mặt lộ ra một tia ân cần, nói:
- Vệ Khang nha, chuyện ứng sính Phó tổng giám đốc công trình của các cháu, hiện tại có tin tức gì chưa?