Phòng Thuật (Dịch) - Chương 948: Kinh ngạc (2)
- À, tạm thời còn không có tin tức.
- Chu Không phải cũng ứng sính chức vụ Phó tổng giám đốc công trình sao? Cảm giác mình có hi vọng được trúng tuyển bao nhiêu?
Mộ Dung Quần hỏi.
- Cái này thật đúng là khó mà nói, tuy rằng ứng sính lần này cũng không khuếch tán ra phạm vi lớn, thế nhưng năng lực của người ứng sinh cũng không tệ, cháu cũng không có chắc chắn mười phần.
Vệ Khang nói.
- Cháu bây giờ là tổng giám mua hàng, chỉ thấp một cấp bậc so với Phó tổng giám đốc công trình, vẫn rất có hi vọng tấn thằng đấy, tốt nhất có thế nhờ Vệ gia thúc đẩy giúp cháu một phen.
- Vâng, cái này cháu đã nói chuyện cùng phụ thân rồi, chỉ cần Uông Thần Vũ có thế đề danh cháu, tổng công ty bên kia phụ thân sẽ chu toàn một chút, bảo đảm có thế thông qua bước sinh dụng cuối cùng. Thế nhưng, chỉ sợ Uông Thần Vũ nơi này xảy ra vấn đề.
Vệ Khang chần chờ một lát nói.
- Thật ra ta cảm thấy, chỗ Uộng Thần Vũ ấy anh phải cầu thông cùng hắn nhiều thêm một chút, hắn
Hoa Dương Địa Sản có ảnh hưởng lực rất lớn, cho dù cháu có thế làm tới Phó tổng giám đốc công trình hay không, đều không thế thiếu sự trợ giúp của đối phương.
Mộ Dung Quần nói.
- Mộ Dung thúc thúc ngài yên tâm, tôi sẽ tìm một cơ hội nói chuyện cùng đối phương một chút.
Vệ Khang cười một cái nói.
Từ trước lúc ứng sính Phó tổng giám đốc công trình, Vệ Khang đã từng bài phỏng qua Uông Thần Vũ, cũng từng đưa ra đề xuất muốn đối phương hỗ trợ, thế nhưng thái độ của Uông Thần Vũ rất mập mờ, Vệ Khang cũng không biết đối phương là nghĩ như thế nào.
Hơn nữa, mặc dù không có lời dặn dò của Mộ Dung Quần, Vệ Khang đối với chuyện thăng chức cũng rất để ý, Phó tổng giám đốc công trình tuy rằng chỉ cao hơn một cấp so với tổng giám mua hàng, nhưng muốn tấn thăng một cấp này lại hết sức khó khăn, cho nên đôi với lần thăng chức này Vệ Khang cũng ôm kỳ vọng rất lớn.
Sáng ngày hôm sau, Vệ Khang như thường ngày đi tới Hoa Dương công ty, vừa đi về phòng làm việc, vừa chào hỏi cùng rất nhiều nhân viên, biểu hiện vô cùng bình dị gần gũi.
Sau khi Vệ Khang đi vào phòng làm việc, chính sửa lại một chút văn kiện ngày hôm qua, xem qua một chút văn kiện trọng điểm tiêu chú lại một lần, rồi sau đó đi tới cạnh máy nước uống, pha cho mình một chén cà phê nóng.
- Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng bị người đấy mở từ bên ngoài vào, tiên vào là một nam nhân hơn 30 tuổi, coi như là một người quen của Vệ Khang, Phó tổng giám bộ phận nhân sự Triệu Văn Minh.
Bộ phận nhân sự thuộc vào bộ phận nghiệp vụ
quản lý nguồn nhân lực của công ty. Nếu như có liên quan đến tình huống thay đổi chức vị, bọn họ cũng sẽ ngay lập tức biết được.
- Lão Triệu, anh vì sao sớm như vậy tới phòng làm việc của tôi rồi.
Sau khi thấy được là Triệu Văn Minh, Vệ Khang cười nói.
- Tôi đi tới nơi này, là muốn nói cho anh một chuyện.
Triệu Văn Minh khép cửa phòng lại, gương mặt thần bí nói.
- Ngồi đi, tôi rót cho anh rót một ly cà phê.
Vệ Khang thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
- Tốt, tôi vừa khéo có chút buồn ngủ, uống một ly cà phê để tỉnh táo một chút.
Triệu Văn Minh cười nói.
Vệ Khang dùng một lần ly giấy, một ly cà phê cho Triệu Văn Minh, lại ngồi về vị trí của mình, hỏi:
- Sớm như vậy tìm tôi, có chuyện gì?
- Còn không phải là chuyện an bài nhân sự của công trình bộ của các anh.
Triệu Văn nói rõ vấn đề.
- Phó tổng giám đốc công trình chức vụ định ra rồi sao, là ai?
Nghe Triệu Văn Minh nói thế, trên mặt Vệ Khang lộ ra một tia ân cần, hai tay nắm chặt cạnh bàn, thân thế nghiêng về trước cất tiếng hỏi.
- Tôi cũng chỉ là nghe một chút tin tức, cũng không có thế hoàn toàn xác định.
Thấy Vệ Khang thần sắc khẩn trương, Triệu Văn Minh nhanh chóng bổ sung.
- Không phải.
Triệu Văn Minh khẽ lắc đầu, nhìn Vệ Khang một cái nói:
- Chức vụ của anh không thay đổi.
- Ha…
Nghe Triệu Văn Minh nói thế, Vệ Khang dường như hư thoát vậy, đặt mông ngồi bịch xuống ghế, trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng, hỏi:
- Vậy Uông Thần Vũ đề danh người nào làm Phó tổng giám đốc công trình?
- Trương Vĩ!
Trương Văn nói rõ.
- Anh nói là ai?
Nghe Triệu Văn Minh nói thế, Vệ Khang có vẻ càng thêm kích động, con người tròn xoe, cầm lấy cánh tay của Triệu Văn Minh, hỏi.
- Tôi cũng không nhận biết người kia, dù sao cái tên kêu là Trương Vĩ!
Triệu Văn Minh lập lại.
- Thế nào lại là Trương Vĩ, thế nào lại là hắn chứ?
Sau khi Triệu Văn Minh xác nhận lần nữa, thần sắc trên mặt Vệ Khang càng thêm quái dị, vừa có thất vọng, lại có đố kỵ, còn có một chút bất lực bó tay sâu đậm, gương mặt không cam lòng thầm nói:
“Hắn dựa vào cái gì mà cười ở trên đầu ta!”
----------o0o---------