Phòng Thuật (Dịch) - Chương 965: Kế trong kế (1)
Sau khi nghe lời Trương Vĩ nói, Thẩm Quang Huy sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Trương Vĩ mỉm cười hỏi
- Không có vấn đề gì cả, có điều xét tình hình thì loại văn kiện giống như thế này không cần đến chúng ta phải đích thân ký tên.
Thâm Quang Huy vừa cười vừa đáp.
- A, bây giờ tôi là Phó tổng quản lý công trình. Tôi nói sao thì phải làm như vậy. Ký đi!
Trương Vĩ lấy một cây bút từ trên bàn xuống, ném đến trước mặt đối phương
- Được, vậy tôi ký.
Thẩm Quang Huy gật đầu, nhặt lấy cây bút trên bàn rồi ký tên mình xuống.
Sau khi ký tên xong vào văn kiện, Thẩm Quang Huy không kìm được mà thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Trương Vĩ:
- Trương Tổng, văn kiện đã ký xong rồi.
- Ờ, đưa cho tôi đi!
Trương Vĩ giơ tay phải ra.
- Của ngài đây.
Thẩm Quang Huy đáp lời, đưa văn kiện cho Trương Vĩ.
- Ừm
Sau khi nhìn vào chữ ký trên văn kiện, Trương Vĩ khẽ gật đầu, nói:
- Anh ra ngoài đi!
- Trương Tổng, vậy ngài không ký vào văn kiện này sao?
Thẩm Quang Huy thăm dò.
- Tôi ký hay không ký, còn cần phải xin ý kiến
Trương Vĩ sa sầm nét mặt.
- Ha, không cần!
Sau khi nghe được ngữ khí của Trương Vĩ, Thẩm Quang Huy cũng có chút bất mãn nói
- Vậy tôi xin đi trước.
-Ù
Trương Vĩ thuận miệng đáp một tiếng, đưa mắt nhìn đối phương bước ra khỏi văn phòng.
Trương Vĩ tuy biết hoá đơn mua hàng có vấn đề nhưng lại không trực tiếp vạch trần.Bởi vì cho dù có phát hiện ra vấn đề ở hoá đơn mua hàng thì cũng cần phải có quá trình và thời gian, nếu như Trương Vĩ phát hiện ra quá nhanh ngược lại sẽ khiến cho người khác cảm thấy không được bình thường.
Trương Vĩ thu lại hai bản văn kiện, Vệ Khang và Thẩm Gia Huy muốn hãm hại Trương Vĩ, Trương Vĩ không phải là không tính kế với bọn họ, chỉ có điều đang nhìn xem ai đi được nước cờ cao hơn mà thôi.
Trong phòng khách của dinh thự ở kinh đô Lạc Thành, 42 màn hình tinh thế lỏng đồng thời đều đang phát cùng một tiết mục, trong ti vi truyền tới tiếng của huấn luyện viên yoga. Trước màn hình là một người con gái đang tập theo hướng dẫn viên trên ti vi.
Người con gái đó chỉ mặc một thân áo lót giữ ấm màu da. Chất lượng áo lót vô cùng cao cấp,
mềm mại, mỏng manh, từ vóc người nhìn ra có vẻ là người tôn quý.
- két…
Đúng vào lúc đó, đột nhiên có tiếng mở cửa truyền tới, làm cho Trương Kỳ sững người một phen, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đang mở cửa bước vào, chính là Trương Vĩ vừa mới tan làm trở về.
- Trương đổng, anh về rồi à?
Trương Kỳ cất tiếng chào.
- Ừ
- Trương Đông, ngài nhìn cái gì thế?
Cảm nhận được ánh nhìn của Trương Vĩ, Trương Kỳ khẽ mở miệng hỏi rồi từ trên mặt đất đứng lên.
- Anh đang nhìn bộ quần áo rất đẹp trên người em, muốn hỏi em xem chất liệu của nó là gì.
Trương Vĩ cười nói
- Anh đối với mỗi bộ quần áo của em đều có hứng thú sao? Hay là nói anh đối với quần áo của mỗi nữ nhân đều cảm thấy hứng thú?
Trương Kỳ chớp mắt đáp trả.
- Haha
Sau khi nghe được lời phản bác của Trương Kỳ, Trương Vĩ không nhịn được mà cười ha ha một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, cởi bỏ ác vest ngoài rồi ngồi lên ghế sô pha.
- Em tiếp tục tập đi. Đừng vì có anh ở đây mà làm ảnh hưởng đến sự tự do của em.
- Thôi bỏ đi, bị anh nhìn chằm chằm như thế em chẳng còn chút hứng thú tập luyện nào nữa.
Nhưng mà không biết có phải do tập yoga mệt quá hay không, Trương Kỳ bị treo chân một cái, cả người ngã xuống sàn nhà, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
- Làm sao thế? Em không sao chứ?
Trương Vĩ vội vàng bước nhanh tới, ngồi xổm bên cạnh Trương Kỳ hỏi.
- Ôi, chân lại bị treo rồi.
Trương Kỳ mặt lộ ra tia đau đớn.
- Em vốn hay bị trật khớp, vẫn là đi bệnh viện khám xem thế nào, kẻo sau này càng lúc càng
Trương Vĩ nói.
- Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.
Trương Kỳ khẽ lắc đầu cười nhẹ, chân này của cô thường xuyên bị trật khớp, bây giờ về cơ bản đã cảm thấy quen rồi.
- Hừ…Nói như vậy, tối nay không có cơm ăn rồi.
Trương Vĩ than thở.
- Anh có lương tâm hay không vậy, bây giờ em đã bị trật khớp rồi, anh vẫn còn nghĩ đến việc ăn cơm.
Sau khi nghe thấy Trương Vĩ nói, Trương Kỳ bực bội đáp.
- Còn không mau bám tay anh đứng lên!
- Thật là không nhìn ra, sau khi thăng chức khẩu khí cũng thực lớn!
Trương Vĩ mặt lộ ra nét cười, một tay luồn qua đầu gối Trương Kỳ, tay còn lại để lấy lưng cô, trực tiếp bế thẳng Trương Kỳ từ mặt đất lên.
- Ai…Con người anh thật là.
Thấy Trương Vĩ bể mình lên, cảm giác đột ngột bị nhấc lên doạ Trương Kỳ một phen, vội vàng đưa tay bám chặt lấy cổ Trương Vĩ.
- Sao thế, anh có lòng tốt bế em dậy, ngược lại lại biến thành anh không đúng sao?
Trương Vĩ cười nói.
- Hừ, ai biết anh đang có rắp tâm gì chứ! Trương Kỳ nghiêng đầu sang một bên đáp. – Hãy còn rất nhiều chuyện.
Trương Vĩ khẽ cười, bế Trương Kỳ vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường trắng muốt.