Phòng Thuật (Dịch) - Chương 972: Nương nhờ (2)
- Ha ha… về điều này ông không cần lo lắng, tôi không có cổ phần ở hai công ty này, toàn bộ là giúp đỡ bạn bè, tôi không hề có lợi ích gì trong truyện này cả.
Vệ Khang giải thích.
- Vậy ta có thế dựa vào tổng giám đốc của hai công ty này không? Liệu bọn họ có đi nói lung tung điều gì không?
Thẩm Quang Huy dò hỏi.
- Không sao đâu, một người là nhạc phụ tương lại của tôi, người kia là bạn của tôi, chúng tôi đều hiểu rõ về nhau, họ đều là người có thế dựa vào.
Vệ Khang an ủi.
- Ồ, ngài nói vậy thì tôi yên tâm rồi.
Thâm Quang Huy thở phào một cái, cười rồi nói:
- Nếu ngài không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin cáo từ trước.
- Được, tôi tiễn ông.
Vệ Khang cười một tiếng, rồi lập tức tiến Thẩm Quang Huy ra cửa rời khỏi văn phòng.
Vừa đóng cửa văn phòng một cái, Vệ Khang đột nhiên thất thần một hồi, trên mặt hắn lộ ra nét cổ quái, miệng lẩm bẩm:
- Thẩm Quang Huy không phải là người mới, tại sao lại hỏi mình vấn đề này, lẽ nào….
Rồi lại suy nghĩ một chốc, Vệ Khang liền thả lỏng lại, lắc lắc đầu cười nói:
- Xem ra mình đúng là ở trên thương trường lâu quá, nên thần hồn nát thần tính rồi, Thẩm Quang Huy sao có thế bán đúng mình được chứ, nói gì đi chăng nữa thì mình vẫn mạnh hơn Trương Vĩ, dù ông ta có muốn nương nhờ thì cũng phải nương nhờ mình!
- Alo, Huyền Huyễn à?
Sau khi điện thoại được kết nối, Vệ Khang liền cười hỏi.
- Alo, em đây, sao hôm nay anh lại tự dưng gọi điện cho em thế, chẳng phải anh vẫn chưa tan làm
sao?
Mạc Dung Huyên hỏi đầy nghi hoặc.
- Không phải vì nhớ em hay sao? Không còn tâm trí làm việc nữa.
Vệ Khang than thở.
- Miệng lưỡi trơn tuột, có việc gì thì anh mau nói đi!
Mạc Dung Huyện cười nhẹ một tiếng.
- Huyên Huyên anh cho em hay một tin tốt, cái hợp động hạng mục mua bán khu Đạt Hưng kia, Trương Vĩ đã kí rồi.
Vệ Khang tự hào nói.
- Thật không?
Sau khi nghe được câu nói của Vệ Khang, giọng của Mạc Dung Huyện trở nên hoan hỷ, hạng mục đó không phải là con số nhỏ, hơn nữa lợi nhuận trong đó rất không bình thường, cô ta lại có thế không vui được hay sao?
- Đúng là không thế qua được mắt em.
Vệ Khang nói.
- Đúng vậy, Trương Vĩ không phát hiện ra sơ hở gì sao?
Mạc Dung Huyên hỏi
- Không sao, tên tiểu tử đó là một kẻ mù, hắn ta căn bản là không hiểu gì về nghiệp vụ của bộ phận kỹ thuật, anh muốn ngáng chân hắn chẳng qua là chuyện sớm muộn thôi.
Vệ Khang cười nói
- Em đã nói rồi mà, tên nhãi đó chỉ là một kẻ trung gian, vốn dĩ chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là dựa vào gia thế nhà họ Trương.
Mạc Dung Huyền nói
- Vẫn là em đoán đúng!
Vệ Khang cười rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, em đừng có quên nói cho chú Mạc Dung biết chuyện này nhé, chú ấy hẳn là rất lo lắng về chuyện này.
- Không cần anh phải nhắc đâu, bố em tối nào
Mạc Dụng cười.
- Được, vậy anh không làm phiền em làm việc nữa, em gác máy trước đi.
- Ok, được rồi.
Mạc Dung Huyền đáp
Sau khi tắt máy, trên mặt Vệ Khang nở nụ cười, anh ta không chỉ sắp đặt chuyện của Trương Vĩ, mà còn vô cùng đắc ý khi thế hiện được bản lĩnh trước mặt người đẹp Mạc Dung Huyên, hắn lẩm bẩm:
- Trương Vĩ, mày dựa vào cái gì mà đòi đấu với tao?
- Cốc cốc cốc…
Tại lầu bảy của tòa nhà Hóa Dương, bên ngoài văn phòng của giám đốc phòng kỹ thuật bông vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, bên trong văn phòng vang lên tiếng của Trương Vĩ.
- Két….
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, chính là giám đốc bộ phận kiểm toán Thâm Quang Huy.
- Trương tổng!
Sau khi bước vào phòng, khuôn mặt Thẩm Quang Huy nở nụ cười, ông ta vội vàng chào hỏi Trương Vĩ.
- Thẩm tổng, sao ông lại quay lại đây vậy?
Nhìn thấy Thẩm Quang Huy, Trương Vĩ hỏi đầy ngờ vực.
- Trương tổng, việc ngài giao cho tôi đã làm xong cả rồi, tôi đã tìm thấy chứng cứ Vệ Khang có liên quan đến hai công ty đó.
Thẩm Quang Huy nói
- Nhanh vậy sao?
Sau khi nghe thấy câu nói của Thẩm Quang Huy, Trương Vĩ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
- Vâng, chỉ cần là việc mà ngài phân phó, tôi sẽ
Thẩm Quang Huy nói bằng giọng nịnh hót.
- Được rồi, lấy ra đi, để tôi xem xem.
Trương Vĩ nói
- Được,
Thâm Quang Huy đáp lời, sau đó lối điện thoại của mình ra, bật một đoạn ghi âm lên, chính là đoạn hội thoại lúc nãy giữa ông ta và Vệ Khang.
Nghe hết đoạn ghi âm, Thẩm Quang Huy nhìn Trương Vĩ một cái, nhìn nét mặt đối phương có chút kỳ lạ, liền hỏi:
- Trương tổng, đoạn ghi âm này ngài có hài lòng không?
- E hèm…
Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng, nói với giọng đầy cảm kích, Thâm Quang Huy hỏi một đằng anh ta trả lời một nẻo:
- Thật không ngờ, hai hạng mục đó lại có vấn đề, lại còn có liên quan đến Vệ Khang…
- Trương tổng, ngài cảm thấy chứng cứ này thế nào?
Thẩm Quang Huy hỏi.
Nghe câu hỏi của Thẩm Quang Huy, Trương Vĩ không trả lời, chỉ gật đầu nhè nhẹ, khiến cho Thẩm Quang Huy bối rối nở nụ cười miễn cưỡng, anh ta biết thủ đoạn này vô cùng nham hiểm, chắc hẳn Trương Vĩ đều đã có sự đề phòng với ông ta.
- Trương tổng, đoạn ghi âm này, tôi gửi cho ngài một bản.
Thẩm Quang Huy cố làm ra vẻ mặt tốt bụng
- Không cần đâu, ông là giám đốc phòng kiểm toán, lại là người có liên quan trong truyện này, ông tự mình sử lý là được, tôi không thích hợp để can dự nhiều.
Trương Vĩ cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối một cách khéo léo
Con người khi không có địa vị, chỉ muốn biết làm thế nào để thành công, vậy mà sau khi đã đạt được địa vị, thì mới biết trân trọng bản thân, có những chuyện không thích hợp thì lại bị mắc phải.