Phòng Thuật (Dịch) - Chương 973: Sự kinh ngạc của Vệ Khang (1)
Bảy giờ sáng, trong phòng khách của biệt thự riêng ở Bắc Kinh, một nhà ba người Mộ Dung Huyên đang dùng bữa sáng, đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú đa dạng, tất cả đều là những món ăn chính dễ tiêu hoá của xứ Quảng Đông
- Huyên Huyên, hôm nay sớm như vậy mà con đã về nhà, không có liên quan gì tới Vệ Khang đó chứ?
Mộ Dung Quần gắp một miếng thịt gà vào trong bát của mình, hỏi
- Cha, cha muốn hỏi tới tình hình hạng mục mua sắm kia của Hoa Dương sao?
Sau khi nghe cha mình hỏi, Mộ Dung Huyên ngầm hiểu ý trả lời
Sau khi nghe Mộ Dung Huyện nói, trên mặt Mộ Dung Quần hiện ra nét cười, cũng không giải thích gì thêm, nói:
- Không sai, không phải nó nói đã trình lên trên rồi hay sao? Rốt cuộc đã được phê duyệt thông qua hay chưa?
- A, cha yên tâm đi, lúc sáng sớm nay, Vệ Khang đã gọi điện thoại cho con nói bản hợp đồng của hạng mục kia đã được ký tên rồi, còn đặc biệt dặn con nói qua với cha một tiếng
Mộ Dung Huyên đáp lời. – Thật vậy sao, thế thì đúng là quá tốt rồi
Sau khi nghe Mộ Dung Huyên nói xong, trên mặt Mộ Dung Quần lộ rõ vẻ thích thú
- Đúng vậy, chỉ cần làm xong hạng mục này, công ty lại có thế thu thêm một món tiền không nhỏ
rồi
quan tâm của bà ta không kém Mộ Dung Quần là bao, trên mặt cũng lộ rõ sự vui vẻ
- Em đừng nói thế, Vệ Khang đứa trẻ này rất có 2 bản lĩnh, nó chỉ là một tổng giám của bộ phận mua
sắm, lại có thế xoay vòng vòng đối phó với phó tổng của bộ phận công trình Mộ Dung Quần khen thưởng một câu, nói
- Trước đây em luôn cảm thấy Vệ Khang đứa trẻ này là dựa vào thế lực gia tộc chống đỡ mà leo lên được vị trí như ngày hôm nay, bây giờ xem ra nó thật sự rất có năng lực
Hướng Tú Mai nói
Sau khi nghe cha mẹ tán dương, Mộ Dung Huyện cười cười lắc đầu nói:
- Cha, mẹ, hai người chưa gì đã tâng bốc anh ấy lên tận trời xanh như thế, ai không biết còn cho rằng anh ấy mới đúng là con trai của hai người đấy
- Tục ngữ nói, con rể thì cũng đã một nửa là con rồi. Con nếu như kết hôn với Vệ Khang, thì nó thực sự là một nửa con trai của chúng còn gì nữa
Mộ Dung Quần cười nói :
- Cha, xem cha nói kìa, con đầu có nói là con nhất định sẽ gả cho anh ấy chứ
Sau khi nghe được lời của cha mình, Mộ Dung Huyên không nhịn được mà nói một tiếng
- Ha ha
Thấy con gái của mình lên tiếng bất mã, Mộ Dung Quần không nói thêm gì nữa, mà quay sang phía vợ mình, nói:
- Bà xã, tuy rằng chúng ta với Vệ Khang có quan hệ gần gũi, nhưng việc làm ăn vẫn phải làm rõ ràng thì mới tốt, nên vì lợi ích của người ta, một chút nhỏ cũng không thế thiếu được, bằng không Huyên Huyên cũng khó mà ngẩng đầu trước mặt nhà người ta
- Ông xã, xem anh nói kìa, em nếu như đến ngay cả việc này cũng còn không hiểu được thì thực lãng phí đã sống bao nhiêu năm như vậy
Hướng Tú Mai cười nói :
Buổi sáng ngày thứ hai, Vệ Khang đến công ty với tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tối hôm qua hắn
cùng với Mộ Dung Huyên nói chuyện điện thoại, 3 Mộ Dung Huyên đem chuyện cha mẹ mình khen
ngợi hắn truyền đạt vô cùng rõ ràng lại cho Vệ Khang, điều này khiến cho Vệ Khang thực vui
mừng và xúc động. Cảm thấy sự nỗ lực của bản thân mình đúng là không uổng phí
- Reng reng reng
Vệ Khang vừa mới ngồi xuống ghế ông chủ thì điện thoại trên bàn kêu lên, Vệ Khang nhấc điện thoại lên xem, thì ra là điện thoại của Phó tổng bộ phận công trình
- Tên tiểu tử Trương Vĩ này làm gì mà sáng sớm đã gọi điện đến thế, lẽ nào là vì chuyện hạng mục kia sao?
Sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Vệ Khang có chút nghi hoặc lẩm bẩm – Alo, Trương tổng. Ngài tìn tôi có việc gì sao? Vệ Khang nhấc lấy ống nghe trên mặt bàn, hỏi
- Vệ Khang, anh đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có chuyện cần nói với anh
Trương Vĩ nói
- Trương tổng, không biết chuyện ngài nói là về phương diện gì thế?
Vệ Khang thăm dò
- Là chuyện của văn kiện mua bán khu Đạt Hưng, bây giờ anh mau chóng qua đây một chuyến đi. Gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói kỹ càng hơn
- Tu tu tu….
Nghe được tiếng cúp máy của Trương Vĩ, Vệ Khang cũng đặt ống nghe xuống, mặt lộ rõ ý cười chế giễu, nói:
- Tiểu tử ngươi vênh váo cái gì, đã bị ta chơi đùa chán rồi còn không biết Sau khi Vệ Khang đặt điện thoại xuống, liền lập
muốn tự mình xem qua văn kiện mà Trương Vĩ đã ký tên, như thế thì trong lòng sẽ càng yên tâm hơn nữa.
- Cốc cốc cốc…
Sau khi đến phòng làm việc của Trương Vĩ, Vệ Khang gõ nhẹ phía ngoài cửa
- Mời vào
Tiếng gõ cửa vừa dứt, tiếng Trương Vĩ từ trong phòng truyền ra
Kẽo kẹt một tiếng, Vệ Khang đẩy cửa bước vào trong phòng, đánh giá phòng làm việc của Trương Vệ một lát, không chỉ nhìn thấy Trương Vĩ mà còn thấy cả Thẩm Quang Huy đang ngồi trên ghế số pha
Sau khi nhìn thấy Thẩm Quang Huy, trong lòng Vệ Khang có chút bất ngờ, chẳng qua là không biểu hiện ra bên ngoài, quay đầu nhìn về phía Trương Vĩ, chào hỏi:
- Trương tổng! – Vệ tổng giám mời ngồi!
Trương Vĩ ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Vệ Khang trước mặt, chị về phía sô pha nói
-A
Vệ Khang đáp khẽ một tiếng, cũng không nói thêm câu gì khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế số pha, nói:
- Trương tổng, ngài tìm tôi có việc gì sao?
- Vẫn là việc của hợp đồng mua sắm khu Đạt Hưng thôi Trương Vĩ gợi ý một câu, duỗi ngón tay phải ra, gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi:
- Đối với bản hợp đồng lần này, anh còn có gì muốn nói với tôi không?