Phòng Thuật (Dịch) - Chương 985: Chia rẽ (1)
- Được thôi, nếu em đã có thái độ cương quyết như thế, vậy thì anh cũng không miễn cưỡng em nữa. Ngồi xuống đây ăn cơm đi.
Trương Vĩ kéo cái ghế bên cạnh ra, cười nói. – Hừm.
Lý Mông Dao nhẹ giọng đáp một tiếng, tuy rằng đã ngồi xuống ghế rồi, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Trương Vĩ vẫn tràn ngập sự cảnh giác
- Dao Dao, nếm thử xem đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị của em không?
Trương Vĩ cười hỏi – Nhìn thấy anh là đã tức no rồi.
Lý Mông Dao trừng mắt, cô rất không thích cái cảm giác ngồi ở trong quán rượu thế này
- Tuỳ em thôi, anh thì không cần giảm béo.
Trương Vĩ cười cười đáp, sau đó nhấp một ngụm rượu vang, cầm lấy dao nĩa trên bàn bắt đầu ăn miếng bò bít tết của mình.
- An Lý Mông Dao hờn dỗi đáp một tiếng, đôi mắt thanh tú mỹ lệ nhằm chằm chằm vào Trương Vĩ, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
Sở dĩ Lý Mông Dao hẹn Trương Vĩ là do có nhiệm vụ, nhưng mà bản thân lại chẳng thế nào mở
miệng, ngược lại còn bị Trương Vĩ làm cho tức điện, thậm chí còn không an phận mà đưa ra yêu cầu. Điều này khiến cho Lý Mông Dao trong lòng vô cùng không vui.
Vả lại, Lý Mông Dao cũng vô cùng thông minh, cô nghi ngờ Trương Vĩ đang cố ý trêu đùa mình, vốn dĩ đưa ra cái yêu cầu vô lý đó chính là vì muốn chặn miệng mình lại, làm cho cô không cách nào nói giúp cho Hướng Tú Mai được.
- Anh chắc là sớm đã biết rõ mục đích đến đây của em rồi. Lý Mông Dao chớp chớp mắt, nhìn Trương Vĩ hỏi.
- Đúng thế, không phải là em nhớ anh thế nên
Trương Vĩ cười cười hỏi
- Cái tên tiểu nhân bị ổi anh, không muốn giúp đỡ thì cứ trực tiếp nói ra đi, làm gì mà phải chiếm lấy tiện nghi của người ta.
Lý Mông Dao có chút bất mãn lẩm bẩm Đùa em chút thôi mà, vả lại, em không cảm thấy nơi này rất yên tĩnh hay sao?
Trương Vĩ cười hỏi. – Khốn nạn, đáng ghét chết đi được.
Lý Mông Dao hướng về đĩa hoa quả trên sô pha, bỏ vào trong miệng mình trái anh đào nhỏ, dùng hàm răng trắng ngà hung dữ cắn cắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lý Mông Dao không tiếp tục nhắc đến chuyện của Hoa Dương nữa, cô biết Trương Vĩ đưa ra yêu cầu chính là muốn dùng cái này để chặn họng cô. Chỉ cần cô mở miệng nhờ Trương Vĩ giúp, Trương Vĩ khả năng sẽ đưa ra thêm quan hệ phát sinh. Nếu như Lý Mông Dao không nhắc đến chuyện của Hoa Dương, Trương Vĩ cũng không đưa ra quan hệ phát sinh nữa. Sau khi hai người dùng xong bữa tối dưới ánh nến, Trương Vĩ liền đưa Lý Mông Dao về nhà
Sau khi Lý Mông Dao quay trở lại nhà, nhìn thấy Hướng Tú Mai đang ngồi đợi trong phòng khách, lại còn hỏi về bữa cơm ban nãy. Lý Mông Dao không nói ra sự thật, cũng ngại nói là mình đã đến quán rượu nên mượn cớ nói qua loa một lúc. Chỉ nói là Trương Vĩ không bảo đảm sẽ làm gì cả.
Sau khi nghe thấy lời Lý Mông Dao, Hướng Tú Mai cũng biết có lẽ đã không có tác dụng gì rồi, dứt khoát cáo từ rồi trở về nhà. Trong lòng không tránh được mà có chút thất vọng.
Đầu tiên là Vệ Khang đưa ra hoá đơn mới, tiếp theo là Lý Mông Dao đứng ra làm thuyết khách khiến cho Trương Vĩ cảm thấy có chút bất an. Hắn biết mình phải càng nhanh càng tốt tìm người thay thế Tổng giám của bộ phận mua sắm. Người thay thế Tổng giám của bộ phận mua sắm
Phó tổng của Bộ phận mua sắm, một người là – Thiết Kiến, người còn lại là Triệu Thu Nguyệt.
Căm cứ vào sự hiểu biết và thăm dò của Trương Vĩ, Thiết Kiến có lẽ là người do Vệ Khang cất nhắc, vả lại vẫn thường xuyên đi lại với Vệ Khang. Cho nên thời gian đầu chính là phải loại trừ hắn
Trương Vĩ cầm điện thoại trên mặt bàn lên, sau khi bấm số nội bộ, nói:
- Tiểu Văn, gọi Triệu Thu Nguyệt của bộ phận mua sắm đến phòng làm việc của tôi.
- Được thôi Trương tổng, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay.
Điền Văn Văn cười đáp lời. – Ân.
Trương Vĩ đáp nhẹ một câu, sau đó đặt điện thoại xuống
- Cốc cốc cốc….
Không lâu sau đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Trương Vĩ ngẩng đầu lên, nói:
- Mời vào.
Kẽo kẹt một tiếng, sau khi cửa phòng làm việc được mở ra, Triệu Thu Nguyệt từ bên ngoài tiến vào, tỏ vẻ kính cẩn nói:
- Trương tổng, ngài tìm tôi? – Ừ, ngồi xuống đi. Trương Vĩ đứng lên, làm ra một động tác tay mời, cười nói:
-cảm ơn Trương tổng. Triệu Thu Nguyệt đáp – Triệu tổng giám, cô cũng đã làm ở bộ phận mua sắm rất lâu rồi, có cách nhìn thế nào về bộ phận mua sắm của chúng ta?
Trương Vĩ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Công việc của bộ phận mua sắm là vô cùng quan trọng, Trương tổng có thế chú trọng đến bộ phận chúng tôi chính là vinh hạnh của bộ phận mua
Triệu Thu Nguyệt khách khí trả lời.
- Triệu tổng giám, mấy lời khách khí như vậy không cần phải nói đầu. Tôi muốn cô nói đến những điều vẫn còn thiếu sót của bộ phận mua sắm chúng ta, và có những chỗ nào cần cần cải thiện. Trương Vĩ nói.
- Cái này…thực chất đúng là có vài chỗ, ví dụ như đối với sự giám sát một số hạng mục mua sắm, cùng với sự bất động của giá cả mua sắm nguyên vật liệu xây dựng trên thị trường, đều cần phải có bước cải thiện.
Triệu Thu Nguyệt cân nhắc một lát rồi nói.
- Triệu tổng giám, nếu như tôi để cho cô làm Tổng giám của bộ phận mua sắm, cô có lòng tin sẽ làm được tốt hơn không.
Trương Vĩ nhìn thẳng vào mắt Triệu Thu Nguyệt, nói
- Trương tổng, ngài đây là đang có ý gì thế?
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Triệu Thu Nguyệt sửng sốt nói
- Tôi nghe nói qua một khoảng thời gian nữa, Vệ tổng giám sẽ từ chức, muốn hỏi cô xem có hứng thú thay thế vị trí của anh ta không.
Trương Vĩ hỏi
- Vệ tổng giám muốn từ chức? Chuyện này làm sao có thế chứ? Không phải là anh ấy vẫn đang làm rất tốt đó sao.
Sau khi nghe thất Trương Vĩ nói, Triệu Thu Nguyệt có chút ngoài ý muốn nói.
- Tình hình cụ thế thì cô tạm thời chưa cần biết đến, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có hứng thú với chức vụ của anh ta không?
Trương Vĩ nói.