Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 996: Bác trai (1)

-Chết tiệt! Dám cúp điện thoại của tôi à!

Trong phòng khách một biệt thự của kinh thành, Mộ Dung Huyên

nhìn thấy cuộc gọi của mình bị từ chổi, trên khuôn mặt xinh

đẹp lộ vẻ cáu giận, trách măng.

- Sao vậy Huyên Huyên, có phải Trương tổng không biết số điện thoại của con không?

Mộ Dung Quần ngồi bên cạnh thân thiết hỏi.

- Chắc chắn hắn biết con, con đoán hắn ta cố ý từ chối cuộc gọi của con.

Mộ Dung Huyên thở dài một tiếng, nói.

- Cố ý từ chối cuộc gọi của con?

Nghe được những lời của Mộ Dung Huyên, Mộ Dung Quần không khỏi nhướn mày, nói:

- Không đến mức đấy chứ, dù gì hắn cũng là người có địa vị, hơn nữa còn là bạn trai của Dao Dạo, chắc hẳn không làm chuyện thế đầu.

- Hừ, tên đó vốn xuất thân là một tên côn đồ, lưu manh, có chuyện gì mà hắn không làm được.

Mộ Dung Huyên hừ một tiếng, nói.

Chuyện Vệ Khang bị bất động sản Hoa Dương sa thải, Mộ Dung Huyên và ba cô tất nhiên có biết. Lúc đầu biết tới chuyện này, hai người sững người mất một lúc, không biết nên phản ứng sao với việc này.

- Thật sự không ngờ, Trương tổng lại quyết liệt đến thế, trực tiếp sa thải Vệ Khang, quả thực là không để lại cho Vệ Khang chút sĩ diện nào. Hắn thật sự không sợ đắc tội Vệ gia ư?

Mộ Dung Quần thở dài một tiếng, nói.

- Ai biết được? Vệ Khang giờ như người mất hồn, con chưa từng thấy anh ấy như thế bao giờ.

Mộ Dung Huyện u sầu nói.

Lúc này, trong lòng Mộ Dung Huyên hạn chết Trương Vĩ. Trương Vĩ bắt được thóp Vệ Khang, lại còn buộc Vệ Khang đưa ngọc ban chỉ, bây giờ còn sa thải Vệ Khang ra khỏi công ty, có thế nói là quá tuyệt tình, cũng khó trách trong nhất thời Vệ Khang không tiếp thu được.

- Ai, giờ Vệ Khang bị công ty sa thải, Trương Vĩ lại không nhận điện thoại của con. Chắc giờ hạng mục thu mua khu Đạt Hưng không đến lượt nhà chúng ta nữa rồi.- Mộ Dung Quần cười khổ nói.

- Ba, thôi thì mình bỏ qua đi, đó cũng chỉ là một hạng mục thu mua bất động sản thôi mà?

Mộ Dung Huyên nói.

- Hừ, con thì biết gì. Hiện tại nhờ vào quan hệ với Vệ Khang, bất động sản Hoa Dương đặt trước rất nhiều vật liệu xây dựng tại công ty chúng ta. Nếu lô vật liệu xây dựng này không được bán kịp thời, tài chính công ty sẽ rơi vào cảnh thiếu hụt.

Mộ Dung Quần giơ tay phải đập trán, nói.

- Ba, không nghiêm trọng như vậy chứ. Quy mô công ty vật liệu xây dựng ở kinh thành không nhỏ, chẳng lẽ không thế bỏ ra một ít vốn lưu động à?

Mộ Dung Huyên hỏi.

- Đầu năm nay công ty giá trị vài tỷ cũng chưa chắc có thế bỏ ra một ức vốn lưu động, nếu lô vật liệu xây dựng này không được bán kịp thời, căn bản không thế giảm bớt khốn cảnh của công ty vật liệu xây dựng kinh thành.

Mộ Dung Quần nói.

- Vậy mình phải làm gì bây giờ đây?

Mộ Dung Huyên khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, khuôn mặt tràn đầy bối rối.

- Ba, sao mình phải làm vậy.

Nghe được những lời của Mộ Dung Quần, Mộ Dung Huyên thoáng lộ ra một tia kinh ngạc, nói:

- Dù cho bất động sản Hoa Dương không thu – mua hết, chúng ta cũng có thế bán giá thấp cho các công ty, đâu cần phải thắt cổ trên một thân cây.

- Con vẫn chưa hiểu hết việc buôn bán, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít, bỏ đá xuống giếng thì nhiều, nếu lô vật liệu xây dựng này của chúng ta bán cho công ty khác, vậy những công ty đó biết chúng ta khó khăn, khẳng định sẽ ra sức mặc cả ép giá, lúc ấy sẽ chỉ làm công ty tổn thất càng nhiều thêm.

Mộ Dung Quần suy tính sâu sa nói.

- Vậy ta đi vay tài chính được không?

- Không được, nếu có cách nào khác thì ba đã nghĩ ra rồi, cũng không phải chờ tới tận bây giờ.

- Ba, thế ba định làm thế nào?

Mộ Dung Huyên trầm tư một lát, hỏi.

- Cách duy nhất hiện tại, chỉ có ba tự mình đi gặp Trương tổng một lần, cầu xin hắn tha thứ cho chúng ta.

- A …..

Nghe được những lời của ba, Mộ Dung Huyên bật dậy, nói:

- Ba, sao ba có thế đi cầu Trương Vĩ được? Con tuyệt đối không đồng ý.

- Chuyện này không liên quan tới con, đây là vì tiền đồ và an nguy của công ty.

Mộ Dung Quần khoát tay, không cho phép phản đói.

- Ba, không thì ba để con đi đi. Ít ra con với hắn còn có chút quen biết.

- Thôi thôi, con với Trương Vĩ vốn liền có mâu thuẫn, hơn nữa tính tình của con còn tùy hứng, nói không chừng kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Mộ Dung Quần tràn đầy lo lắng nói.

- Nhưng mà

Mộ Dung Huyên còn muốn khuyên can thêm, nhưng bị Mộ Dung Quần ngăn lại.

- Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.

Mộ Dung Quần không cho nói gì thêm.

Buổi chiều, Trương Vĩvốn định đi gặp Điền Hải Văn, thế nhưng hắn phát hiện cơ bản là mình không có thời gian. Không biết có phải nguyên nhân là do sa thải Vệ Khang hay không mà giờ toàn bộ ban công trình vừa kính vừa sợ hắn.

Toàn thế quản lý ban công trình tựa như cười ngựa xem hoa, đột nhiên kéo đến văn phòng hắn nườm nượp, nhiều hơn cả lần trước cùng đi ăn với Vệ Khang và Trầm Quang Huy.

Sau khi tiếp xong quản lý ban công trình thì cũng đã đến giờ tan tầm, mà Điền Hải Văn gọi điện thoại cho hắn bảo vẫn đang chờ hắn ở chỗ hẹn.

Trương Vĩ dọn dẹp các thứ ở trên bàn, ra khỏi văn phòng, trợ lý Điền Văn Văn vội vàng đứng dậy, nói:

- Trương tổng, ngài chuẩn bị về ạ?

- Cô cũng về đi thôi.

Đôi mắt sắc bén của Trương Vĩ lướt qua đánh giá Điền Văn Văn một lượt, rồi hắn nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free