Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 995: Nịnh bợ (2)

- Chuyện này tạm thời còn chưa xác định, ban nhân sự cũng không có người nào thích hợp để chọn lựa, có khả năng còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Trương Vĩ nói.

- Vậy à?

Nghe được những lời Trương Vĩ nói, trên mặt Triệu Thu Nguyệt thoáng lộ vẻ vui mừng, lại mơ hồ có chút tiếc nuối.

Mừng là chức vụ tổng giám ban vật tư hiện tại còn chưa xác định cụ thế, nói cách khác nàng còn có cơ hội cạnh tranh, tiếc nuối là nàng bỏ lỡ mất một cơ hội.

Trước kia, Trương Vĩ gọi Triệu Thu Nguyệt lên văn phòng, hơn nữa còn chủ động mời gọi Triệu Thu Nguyệt. Lúc ấy hắn đã có ý cất nhắc Triệu Thu Nguyệt, thế nhưng lúc ấy Triệu Thu Nguyệt không nghĩ rằng Vệ Khang sẽ rớt đài, nàng không muốn vướng vào cuộc tranh đấu giữa Trương Vĩ và Vệ Khang, cho nên không trực tiếp đáp ứng Trương Vĩ.

Hiện tại chỉ cần nghĩ tới chuyện này, trong lòng Triệu Thu Nguyệt liền hối hận khôn nguôi. Nếu lúc ấy nàng đáp ứng Trương Vĩ, hiện tại có Trương Vĩ ủng hộ, cơ hội ngồi lên ghế phó tổng giám hẳn là sẽ cao hơn rất nhiều.

- Trương tổng, ngài cảm thấy tôi có thích hợp không?- Triệu Thu Nguyệt nổi lên can đảm, vẻ mặt ngập tràn mong chờ, hỏi.

- Ha ha, Triệu tổng giám, lần trước không phải tôi đã nhắc tới chuyện này với cô à? Tuy nhiên tôi thấy cô cũng không hứng thú cho lắm, còn tưởng rằng cô không muốn làm tổng giám cơ chứ?

Trương Vĩ cười giễu cợt.

- Trương tổng, lần trước là do tôi không biết tốt xấu, cho nên mới không chấp nhận ý tốt của ngài. Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác, hoàn thành mọi việc do ngài chỉ

đạo.

Triệu Thu Nguyệt cam đoan thề thốt.

- Ai…

Nghe được những lời của Triệu Thu Nguyệt, Trương Vĩ không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Vừa rồi Thiết tổng giám cũng tìm tôi, hơn nữa còn đề nghị với tôi không khác cô là mấy, quả là khiến tôi khó lòng quyết định.

- Trương tổng, tôi nói vài câu mong ngài đừng giận, Thiết Kiến là người của Vệ tổng giám, nếu ngài cho hắn làm tổng giám, về sau chưa chắc hẳn sẽ nghe lời ngài.

Triệu Thu Nguyệt nói.

- Trách nhiệm của tổng giám ban vật tư quá lớn lao, không phải việc mà một mình tôi có thế quyết định, đến lúc đó tôi sẽ cùng uông Tổng thương lượng một chút, tận lực đề cử cố lên làm chức vụ này.

- Trương tổng, ngài là phó tổng ban công trình, lời nói của ngài tại phương diện nhân sự của bạn công trình rất có trọng lượng. Chỉ cần ngài có thế kiên trì cất nhắc tôi, ông tổng nhất định sẽ đồng ý.

Nhìn đến Trương Vĩ có chút thả lỏng, vẻ mặt Triệu Thu Nguyệt thoáng lộ ra vui mừng, nói.

- Được rồi, tôi sẽ tận lực.

Trương Vĩ ra vẻ đồng ý.

- Vậy tôi xincảm ơn Trương tổng trước, chỉ cần tôi có thế lên làm tổng giám, về sau tuyệt đối sẽ nghe theo chỉ đạo của ngài.

Triệu Thu Nguyệt thề thốt.

- Ha ha, được.

Trương Vĩnở nụ cười nói.

- Vậy được rồi, tôi xin phép không quấy rầy công việc của ngài nữa.

- Ừm, để tôi đưa cô ra ngoài.

- Trương tổng, ngài không cần khách khí.

Tuy rằng Triệu Thu Nguyệt ngoài miệng nói không cần, thế nhưng nhìn thấy Trương Vĩ tự mình đưa nàng, trong lòng tất nhiên vẫn có chút vui vẻ, cảm thấy bản thân càng có nhiều hi vọng ngồi lên ghế tổng giám.

- Ừm.

Trương Vĩ thuận miệng đáp lại, cuối cùng vẫn tiễn Triệu Thu Nguyệt ra tới cửa, sau đó hắn mới đóng cửa văn phòng, nụ cười trên mặt cũng tắt lịm.

- Hừ, gió chiều nào xoay chiều đấy, còn tưởng tôi sẽ đề bạt cô thật chắc!

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói.

Thiết Kiến hay Triệu Thu Nguyệt cũng thế. Sau khi Vệ Khang bị sa thải, hai người đều bắt đầu ra vẻ thân thiết với Trương Vĩ, ai cũng muốn ngồi lên ghế tổng giám cả.

Mà ai thì Trương Vĩ cũng tỏ vẻ đồng ý, hơn nữa còn khẳng định sẽ tranh thủ giúp bọn hắn, thế nhưng thực tế chỉ là lấy lệ, chẳng qua hắn coi bọn họ như quân dự bị mà thôi.

Trương Vĩ thực sự chỉ thấy hài lòng với Điền Hải Văn, hắn cũng đã mời Điền Hải Văn nhận chức vụ tổng giám. Tuy nhiên chung quy Điền Hải Văn vẫn là người ngoài, tỷ lệ thành công cũng không cao lắm, mà làm phó tổng giám Thiết Kiến và Triệu Thu Nguyệt, lại càng có nhiều cơ hội ngồi lên chức vụ này hơn.

Cho nên, Trương Vĩ gắng sức giúp Điền Hải Văn, đồng thời cũng dùng hư ngốn đối phó hai phó tổng giám, tốt nhất là cho đến khi Điền Hải Văn có thế lên làm tổng giám. Dù cho Điền Hải Văn không thế ngồi lên vị trí tổng giám, khiến hai phó tổng nhân cơ hội lên chức, bọn họ cũng sẽ tưởng là công lao của Trương Vĩ.

- Reng reng reng…

Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Trương Vĩ rút điện thoại ra khỏi túi thì thấy trên màn hình hiển thị là cuộc gọi của Mộ Dung Huyên, việc này không khỏi khiến hắn có chút cảm giác hốt hoảng.

Lần trước nhận được điện thoại của Mộ Dung Huyên, Trương Vĩ vẫn còn là một quản lý cửa hàng của công ty Trung Thông. Có thế nói là một tiểu tử nghèo không hơn không kém, thậm chí còn bị Mộ Dung Huyên kêu đến gọi đi.

mặt lộ ra một nụ cười lạnh, hắn trực tiếp ngắt cuộc gọi của đối phương.

- Giờ muốn nịnh bợ tôi, muộn rồi!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free