(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 100
Rất lớn sao?
Được Lưu Vọng Nam khích lệ, Trần Thái Trung suýt chút nữa bật cười vì vui sướng.
Hắn vẫn luôn canh cánh bận tâm về chuyện này. Trước đây, hắn chưa từng để ý đến nó, nhưng giờ thì khác, hắn vô cùng chú ý. Đàn ông ai mà chẳng quan tâm đến vấn đề đó chứ.
May mắn là hắn chợt nhớ mình đang đóng vai một kẻ lão luyện chốn phong nguyệt. Tuy tuổi tác có phần chưa phù hợp, nhưng hắn không muốn người khác để ý, bèn gật đầu ra vẻ không sao, rồi đáp:
– Đó là vì hôm nay tôi không có thời gian, chứ nếu không thì, hừm hừm…
– Cái này thì tôi không biết đâu, cứ chờ những lần sau thử lại xem sao đã.
Lưu Vọng Nam che miệng cười khúc khích, thân hình nàng khẽ rung lên vì tiếng cười. Đây quả là lạt mềm buộc chặt.
– Tuy nhiên… cái đó của anh quả thật vô cùng lớn! Cho dù khi nó mềm xuống rồi thì vẫn lớn hơn nhiều so với người khác…
Trần Thái Trung nghe câu nói này lập tức có thiện cảm hơn với Lưu Vọng Nam, lòng hắn lâng lâng như trên mây.
Hắn không phải không biết rằng lời nói của những nữ nhân nơi chốn phong trần đa phần đều không đáng tin, nhưng thật sự, nghe thấy Lưu Vọng Nam khích lệ, hắn vẫn hưng phấn không thôi.
Hắn cũng không cần phải bền bỉ làm chuyện đó với nàng. Với thân thể tiên nhân của hắn, đó chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.
Chỉ là những điều này Nhâm Kiều chưa bao giờ nói cho hắn biết. Dĩ nhiên hắn cũng không thể bắt Nhâm Kiều nói ra. Chỉ qua một cơn mây mưa với Lưu Vọng Nam hắn mới có thể biết được. Chuyện này khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hưởng thụ.
– Cho nên…
Hắn định mượn vấn đề này để dò xét xem lời nói này thật hay giả, thuận tiện ước định thời gian. Bỗng nhiên, lúc này Dương Thiến Thiến từ trong phòng đi ra.
– Thái Trung, anh không phải đã đi mua đồ uống sao? Sao lại về tay không vậy?
Khuôn mặt nàng hơi ửng hồng, bởi vì nàng đã gọi thẳng tên hắn là "Thái Trung".
Nhập gia tùy tục, những người ở nơi này đều gọi hắn như vậy, nàng có thể làm khác sao? Nếu làm thế chẳng phải sẽ tạo cảm giác xa lạ hay sao…
– Phải hát lâu như vậy khiến tôi cảm thấy hơi khát.
– Vậy à? Thế mà cũng gọi tôi!
Trần Thái Trung bỗng nhiên phát hiện ra rằng dưới ánh đèn mờ ảo hôm nay, vẻ mặt Dương Thiến Thiến có vẻ hơi mất tự nhiên.
– Được rồi, để tôi đi làm giúp các cô.
Lưu Vọng Nam nhìn phục vụ nói. Nàng mỉm cười hỏi:
– Ừm, cô uống gì không?
Lộ Lộ hay là Như Mộng?
– ��m, Như Mộng đi.
Dù sao cũng là học sinh mới tốt nghiệp nên Dương Thiến Thiến vẫn còn e ngại, nàng chọn đại một loại nước ép hoa quả rồi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, dường như đã phát hiện ra điều gì đó giữa họ.
Khi vào trong gian phòng lớn, Dương Thiến Thiến uể oải ngồi xuống chiếc ghế sofa, rồi tiện tay đưa micro cho Trần Thái Trung.
– Được rồi, Thái Trung, anh hát một chút đi, cổ họng tôi khản mất rồi.
Trần Thái Trung cũng không hề do dự. Hắn hát không ít nhưng số bài hát hắn thích không nhiều. Hắn lật quyển danh sách nhạc nửa ngày trời cuối cùng mới chọn ra một bài rồi hát.
– Gió cát thổi rát cả khuôn mặt, giống như hồi nhỏ bị phụ thân mẫu thân quở mắng, vĩnh viễn khó quên. Hồi trẻ ta từng yêu mến một bờ biển.
Hắn hát được một lúc thì Dương Thiến Thiến cất lời ca ngợi.
– Hay lắm, Trần Thái Trung, anh hát rất hay.
Dương Thiến Thiến khẽ vỗ tay, mỉm cười nhìn hắn.
– Bạn học cũ, tôi không ngờ anh lại hát hay như vậy, thế mà cứ giấu không chịu nói ra.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang đồ uống tới. Dương Thiến Thiến đưa tay ra cầm lấy, vừa ngậm ống hút vừa hỏi:
– Tí nữa hai người chúng ta hợp xướng được không?
Trần Thái Trung nghe Dương Thiến Thiến nói thế thì càng thêm cao hứng. Hắn định khui bia để uống nhưng vì đang hát nên phải dừng lại.
Sau đó hai người hợp xướng hết khúc này đến khúc khác, cuối cùng phải dừng lại vì Dương Thiến Thiến đã khản cả họng.
Hai người hợp xướng được một lúc thì bỗng nhiên có một người đến nói:
– Trần bí thư, có người gây rối.
– Ông là cảnh sát.
Trần Thái Trung nhìn hắn, cảm thấy hơi kỳ quái.
– Ai mù mắt mà dám động đến ông vậy?
– Có người nhận ra hắn là Bưu mặt chó.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ khổ sở.
– Tôi không thể xuất đầu lộ diện, chỉ có thể ở bên cạnh khuyên bảo.
– Nếu không phải tên khốn kiếp Lưu Đông Khải giở trò với tôi, thì tôi cũng không cần phải hoảng sợ đến thế.
Bưu mặt chó biết rõ mối quan hệ giữa Sở trưởng Cổ và Trần Thái Trung, nên hắn cũng không dám xem thường Sở trưởng đồn công an. Hôm nay hắn mà đến gây chuyện thì làm sao có thể yên ổn trở về được?
– Cái lão Cổ này, tôi biết ông dựa dẫm vào ai, nhưng cái chỗ làm ăn này của ông thì lão Bưu ta…
Lúc đó, lão Cổ và mấy vị bằng hữu cũng có mặt ở đó. Khi Bưu mặt chó lên tiếng, mọi người cũng đứng ra khuyên giải, sau đó lão Cổ thấy sự việc không ổn mới vội chạy đi cầu viện binh.
– Mang hai mươi vạn ra đây, bọn mày đưa tiền ra thì bọn tao sẽ rút.
Bởi vì lần trước đã chứng kiến những chuyện diễn ra ở đây, nên Bưu mặt chó cũng không muốn quá tuyệt tình.
Hắn vô cùng hiểu rõ. Sở trưởng Cổ có quan hệ vô cùng tốt với Mười Bảy, người chủ ở đây.
Bỗng nhiên hắn run run ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, một thanh âm mà hắn khó quên vang lên.
– Thế nào, mày còn dám đến chỗ tao để thu tiền bảo kê sao, Bưu mặt chó?
Sắc mặt Bưu mặt chó lập tức chuyển sang trắng bệch. Hai mươi tiểu đệ bên cạnh hắn có người nhận ra thanh âm này, nhưng đại đa số đều không biết lai lịch của Trần Thái Trung.
– Mẹ kiếp, mày dám gọi Bưu ca như vậy sao?
Một tên gia hỏa nhỏ gầy cất tiếng. Hắn tuy nhỏ gầy nhưng thanh âm lại vô cùng lớn.
– Chát.
Một tiếng kêu lớn vang lên. Bưu mặt chó đã giáng cho tên nhãi này một cái tát trời giáng, đánh cho gã phải lảo đảo.
– Mẹ mày, đây là Trần ca, mày mà còn nói bậy nữa thì lão tử phế mày luôn!
Hắn không dám để cho tiểu đệ của mình nói hết lời.
– Được, biểu hiện cũng không tệ.
Trần Thái Trung thỏa mãn gật đầu, rồi vẫy vẫy tay.
– Đến đây tiểu Bưu, tôi hỏi cậu chuyện này.
Bưu mặt chó cung kính đi tới.
Thấy hai người thì thầm trong góc, có mấy người liền tiến tới hỏi nhỏ Mười Bảy:
– Mười Bảy, đây là vị thần tiên phương nào mà có thể khiến Bưu mặt chó nghe lời như vậy? Người mà làm được như thế khắp thành phố Phượng Hoàng cũng chẳng có mấy ai đâu.
Mười Bảy vừa rồi đối với tên Bưu mặt chó này vô cùng lo lắng. Sau đó y nghe lão Cổ nói tới cuộc gặp ở quán ăn lần kia mới biết Trần bí thư có thể trị được tên Bưu mặt chó này, nên vừa rồi mới can đảm thách thức hắn.
Nghe thấy có người hỏi như vậy, hắn cười hì hì nói:
– Đây là bí thư phòng quy hoạch, Trần bí thư. Còn về quan hệ giữa bí thư và Bưu tử thì ta không rõ.
Mối quan hệ quý giá này Mười Bảy không muốn cùng hưởng với người khác. Hơn nữa, hắn cũng biết rằng Trần Thái Trung cũng không muốn người khác nói nhiều về mình. Nếu để Trần bí thư không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Một lúc sau, tên Bưu mặt chó đã đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mười Bảy.
– Ha ha, mày quả là không đơn giản, Mười Bảy ạ, lại có thể quen biết một nhân vật như vậy.
Hắn tuy cười nói nhưng trong lời thì tràn đầy vẻ oán độc. Hắn biết rõ Trần Thái Trung vừa rồi đã ở trong phòng hát Karaoke. Nếu như hắn biết chuyện này từ trước thì chắc chắn sẽ không hề do dự rời đi, khỏi phải để lộ ra bộ dạng khó coi của mình trước mặt nhiều tiểu đệ như vậy.
Trong giới xã hội đen mà phải nể mặt đến mức phá lệ như lần này, Bưu mặt chó hận Mười Bảy thấu xương.
Tuy nhiên, Trần Thái Trung đang ở đây, nên Bưu mặt chó cũng chỉ có thể ôm hận trong lòng, cố gắng nuốt xuống mà thôi.
Mười Bảy mỉm cười đáp lại:
– Ha ha, Bưu ca, vừa rồi tao đã nói mà mày không tin sao? Nếu như đây là chốn đầu đường xó chợ, thì tao sẽ đánh mày phải van lạy xin tha. Nhưng Trần ca đã ra mặt thì thôi vậy.
– Được rồi, coi như mày lợi hại.
Bưu mặt chó cũng không nói gì nữa, lùi xuống định rời đi thì bỗng nhiên Trần Thái Trung kéo hắn lại.
– Bưu tử, người kia bị làm sao vậy?
Bưu mặt chó đưa mắt nhìn sang đó thì thấy tên Lâm Hải Phong đang cúi gằm mặt xuống, toàn thân run rẩy, không biết đã sợ đến mức nào.
Trong lòng Bưu ca liền cảm thấy hơi hối hận, hắn khẽ thở dài, kéo Trần Thái Trung sang một bên khẽ giải thích.
– Trần ca, chuyện này không thể trách em được, hắn đã trở về sau khi đi bệnh viện.
– Tao nói với mày này, Bưu ca…
Trần Thái Trung cắt ngang lời hắn, không muốn chơi đùa với Bưu ca nữa.
– Ánh mắt vừa rồi của nó nhìn tao, tao rất không thích, mày nghĩ nên làm sao bây giờ?
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Hải Phong đều đưa mắt liếc trộm. Tuy chỉ trong tích tắc nhưng ánh mắt đó đã ẩn chứa đầy vẻ oán độc.
Bản dịch này là tài sản trí tuệ riêng của truyen.free, không được phép sao chép hay phân phối dưới mọi hình thức.