(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 153
Thôi được rồi, anh kể thêm về tính cách người phụ nữ này đi.
Khi Lưu Vọng Nam hiểu rõ mọi chuyện hơn, cô cuối cùng cũng giúp Trần Thái Trung nghĩ ra cách đối phó. Đó là trước mặt Ngô Ngôn phải tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng cần thể hiện một chút nhu tình.
– Loại phụ nữ này chính là cần ph���i dạy dỗ. Phải dạy bằng cả hai tay, vừa đấm vừa xoa. Yên tâm, có tôi giúp, anh nhất định sẽ chinh phục được cô ta!
Biện pháp này khiến Trần Thái Trung nghe xong không khỏi gật đầu thán phục: Quả nhiên, “cô giáo” này tiếng đồn không sai chút nào!
Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì Lưu Vọng Nam đã quay đầu nhìn hắn. Khuôn mặt nàng vẫn còn ửng hồng, ánh mắt quyến rũ vẫn nguyên vẹn, nàng trầm giọng nói:
– Anh nói xem, hai lần anh cưỡng bức cô ta diễn ra thế nào? Tôi muốn nghe chi tiết, càng chi tiết càng tốt…
Hai người đang ở tư thế kết hợp khăng khít nhất, Trần Thái Trung đương nhiên cũng chẳng thấy xấu hổ, cứ thế kể hết ra. Không ngờ, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, phía dưới mình lại cứng lên.
Phát hiện này khiến hắn phải cố nhịn, không cho nó động đậy… Nếu nó cứng lên thì lại mệt mỏi đây.
Lưu Vọng Nam vươn tay sờ soạng, lại ôm lấy hai bên sườn hắn.
– Đừng có nhúc nhích, kể cho xong đi đã…
Trần Thái Trung cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ nữ cũng thích xem phim nóng. Thứ này quả thật có tác dụng kích thích. Đợi đến khi hắn kể xong thì trong cơ thể Lưu Vọng Nam đã nóng như lửa.
– Anh yêu, dùng sức đi…
Giọng người phụ nữ lại phát ra lệnh tổng công kích.
Vì thế, trong phòng lại vang lên những tiếng "lạch bạch" không ngớt…
Hai ngày sau, Trần Thái Trung đã thấy việc mình sắp xếp công ăn việc làm cho đám công nhân nhà máy dệt được đăng trên mặt báo. Đáng tiếc là công lao này lại bị phân chia không ít cho phòng quy hoạch. Hơn nữa, còn dính líu một chút tới chính quyền quận Hoành Sơn. Về phần tên của hắn, chỉ xuất hiện sáu lần trong khoảng hai ngàn chữ mà thôi, chủ yếu là nói đến hắn như một tấm gương cần học tập.
Giờ khắc này, hắn đã cảm nhận sâu sắc uy lực của câu nói kia: Bất cứ thành tích nào của một người kiệt xuất cũng không thể tách rời sự bồi dưỡng và ủng hộ của tổ chức. Rời khỏi tổ chức, anh chẳng là gì cả!
Thế nhưng, bài báo này cũng không chỉ đơn thuần khiến hắn buồn bực. Vẫn có những chuyện khiến hắn cảm thấy cao hứng.
Cuối bài báo còn hàm hồ nói một chút: Bí thư Đảng ủy trước đây của phòng quy ho���ch, nay là Chủ nhiệm Trần của phòng địa chính, khi phóng viên đến hiện trường phỏng vấn đã đang đấu tranh với một hiện tượng đáng ghê tởm của xã hội. Hắn không sợ những thế lực đen tối cường đại mà dùng thân mình ngăn cản chúng, cuối cùng bảo vệ an toàn cho tài sản quốc gia.
Mặc dù đây chỉ là một phần nhỏ bé, nhưng lại vô cùng có ích. Trần Thái Trung có hơi khó hiểu. Những ngày gần đây hắn xem báo chí, vốn dĩ chuyện của nhà họ Ninh là phải cho chìm xuống, không hiểu sao tòa soạn báo này lại dám đưa tin?
Chờ đến khi lật trang báo, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên cả trang sau là quảng cáo to đùng của Hải Thượng Minh Nguyệt. Cầm tờ báo này đến đó có thể nhận được khuyến mãi, cua giá ba mươi tám đồng hay gì đó.
Đúng rồi, thể hiện như thế này thì quá đúng rồi. Hắn còn đang ngồi một chỗ lật qua lật lại, hưởng thụ cái cảm giác sung sướng này thì Lý Lệ Hồng lại lên tiếng:
– Chủ nhiệm Trần…
Hôm nay lại muốn về nhà sớm sao? Trần Thái Trung đang vui vẻ, không ngẩng đầu mà khẽ cười nói:
– Ha ha, có chuyện gì sao?
– Tôi nghe nói…
Lạ lùng là hôm nay Lý Lệ Hồng lại thay đổi câu mở đầu, không phải là nhà mình còn con nhỏ hay gì gì đó nữa.
– Nghe nói trong quận có ý muốn điều anh về đây tạm thời, sau đó chuyển anh tới phòng quản lý nhà đất phải không?
Phòng quản lý nhà đất? Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên. Hiện giờ, tại thành phố Phượng Hoàng đang tiến hành phân nhà, đúng lúc dầu sôi lửa bỏng. Phòng quản lý nhà đất về cơ bản ít liên hệ với chính quyền trong quận mà phần lớn chỉ chịu sự quản lý từ cấp trên. Quận Hoành Sơn muốn đưa người vào không phải là không được, nhưng nếu vậy thì e rằng khó có thể sắp xếp một chức vụ thích hợp.
– Vậy thì phòng địa chính của chúng ta phải làm sao đây?
Trần Thái Trung bĩu môi. Nói thật, hiện giờ hắn lại bắt đầu thích làm việc ở phòng địa chính. Bởi lẽ bây giờ hắn có thể nương theo bài báo này mà quang minh chính đại đề nghị với cấp trên: Chúng ta có nên cố gắng học tập kinh nghiệm tiên tiến của quận Bảo Lam trong việc khai thác tài nguyên du lịch không?
Chỉ có điều, lúc này hắn đã mượn về một đống lớn tư liệu, chưa có thời gian cẩn thận sắp xếp và cân nhắc. Hắn không muốn người ta chê cười mình "chủy thượng vô mao, bạn sự bất lao" (miệng còn hôi sữa, làm việc chẳng xong) hay gì đó.
Cho nên, theo kế hoạch, hắn vốn muốn dùng nửa tháng để chuẩn bị, lại còn cần hơn mười ngày đi thực địa khảo sát, cuối cùng mới chỉnh sửa văn bản rồi gửi lên cấp trên.
Nếu bây giờ mà bị điều đi, chẳng phải là uổng phí công sức sao? Đến phòng quản lý nhà đất thì làm gì chứ, thật khiến người ta buồn rầu.
Hơn nữa, hắn cũng không biết ở phòng quản lý nhà đất có chức vị nào đang chờ mình. Có khi đơn giản chỉ là một nhân viên quèn, thì có tác dụng gì chứ?
– Tôi nghe nói thế.
Lý Lệ Hồng cười cười, đặt chậu nước rửa mặt vào chỗ cũ, sau đó lại ngồi xuống.
– Nghe ý của Chủ tịch quận Hạng, hình như là nói anh rất nhiệt tình cố gắng giữ gìn tài sản công, rất năng động…
Ô, đúng rồi. Vụ nhà họ Ninh ấy, ch��nh mình đã giúp quận thu lại tám gian nhà cơ mà. Trần Thái Trung lờ mờ cảm thấy nguyên nhân của lần điều động này, nhưng lại nghĩ: Rất năng động sao? Xem ra ý của Hạng Đại Thông là muốn mình đến phòng quản lý nhà đất… để "động tay chân" hả?
– Chỉ là có ý như vậy thôi, ha ha.
Lý Lệ Hồng nhìn hắn cười cười.
– Đúng rồi, Chủ nhiệm Trần, trường học của con tôi….
Ối giời, hóa ra cô nàng lấy cái tin đồn này ra để lấy lòng Trần Thái Trung một chút, mục đích chính là muốn xin về nhà sớm.
Trần Thái Trung vẫn bị tin tức này lôi kéo suy nghĩ, nghe thấy cô nói vậy, hắn chỉ cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý, căn bản cũng không nghe rõ ràng. Lần này không biết Lý Lệ Hồng sẽ dùng lý do gì mới nữa.
Đến phòng quản lý nhà đất thì phải triển khai công việc thế nào đây? Hắn đã bắt đầu suy tính. Lần này nhất định phải tính toán trước, đưa ra ý kiến. Tương lai khi triển khai công việc, người ta mới thấy hắn là người làm việc chín chắn.
Đối với lời nói của Lý Lệ Hồng, hắn cũng không định tin toàn bộ. So với ở phòng quy hoạch, trong quận này nhiều người lắm miệng, tin tức truyền ra cũng nhiều, không biết cái nào đúng cái nào sai.
Nhưng nếu không chuẩn bị mà chẳng may lời đồn là thật, lúc ấy sẽ rất bị động. Cho nên, hắn không thể không cẩn thận suy tính.
Hắn không biết rằng, ngay khi mình đang suy tính chuyện này, Ngô Ngôn lại đang nói chuyện điện thoại với Hạng Đại Thông.
– Gì? Để Trần Thái Trung đi phòng quản lý nhà đất sao? Chuyện này, Chủ tịch Hạng không lo lắng gì sao? Phòng quản lý nhà đất kia phải giao tiếp với quần chúng, tôi cảm thấy tác phong làm việc của anh ta cứng nhắc, không biết có thể gây ra hậu quả gì không?
Tôi biết hắn làm việc cứng nhắc nên mới muốn hắn về đó làm việc chứ. Hạng Đại Thông thấy Bí thư Ngô có vẻ không tán thành, trầm ngâm một chút, cuối cùng trả lời:
– Ừ, Bí thư Ngô, cô lo lắng rất chu toàn. Tôi cũng đã bỏ sót vấn đề này.
Sau khi cúp điện thoại, Chủ tịch quận Hạng nặng nề ngả người ra ghế. Trần Thái Trung này đúng là kỳ quái thật. Bí thư Chương Nghiêu Đông lại định nâng đỡ hắn làm gì chứ?
Ông ta không ngờ đây là do ân oán riêng tư của Bí thư Ngô và Trần Thái Trung khiến Chương Nghiêu Đông làm vậy. Nhất định chuyện này có dụng ý khác rồi. Hay là ông ấy muốn học theo quận Bảo Lam?
Trần Thái Trung căn bản không biết rằng, trong lúc này, trong lòng Chủ tịch quận Hạng cũng đã có chút ý định muốn học tập theo khu Bảo Lam!
Bản thân Hạng Đại Thông là cán bộ cao cấp, nắm hết công việc của chính quyền quận Hoành Sơn. Trong lòng ông ta đã có kế hoạch phát triển kinh tế của quận. Tuy nhiên, kế hoạch này cho dù tốt thì cũng phải có người thực hiện, đúng không?
Chuyện trong quận rất nhiều, Hạng Đại Thông khẳng định không thể việc nào cũng quản. Nhất là nhiều khi ông ta không tiện dính dáng tới những công việc của các ngành. Nếu trong quận Hoành Sơn có người đề nghị, ông ta có thể toàn lực ủng hộ.
Đây là theo tình huống bình thường: "người muốn làm thì không nói, người nói thì không làm". Không thể không thừa nhận rằng, Trần Thái Trung và Chủ tịch quận không bàn mà hợp, trong việc này lại có chút hiểu ý nhau.
Ngô Ngôn phản đối việc điều Trần Thái Trung đi. Chuyện này khiến Hạng Đại Thông hơi kỳ quái. Nhưng chính vì thế ông ta càng không thể không cân nhắc việc để Trần Thái Trung đứng ra học tập kinh nghiệm của quận Bảo Lam. Nói không chừng, Bí thư Chương lại đang muốn đứng một bên quan sát việc này ấy chứ!
Trần Thái Trung đợi vài ngày vẫn không thấy ai tìm mình, tâm ý liền nguội lạnh. May mắn là lớp bồi dưỡng Đảng đã khai giảng, hắn tự thấy mình đang nhàn rỗi, bèn đến thành phố Tô Ba dạo một vòng, đợi đến khi trở về thì đã là năm ngày sau.
Hắn không phải lần đầu đến Tô Ba. Lần trước đi thi hắn đã đến rồi. Nhưng lần đó thời gian gấp rút, hắn vội vã đến, thi xong liền quay về, căn bản không có thời gian đi chơi. Lần này thời gian rảnh rỗi, hắn đi loanh quanh rất nhiều.
Hành trình lần này đến Tô Ba khiến hắn mở rộng tầm mắt. Mặc dù bên ngoài đồn đại rằng kinh tế thành phố Phượng Hoàng phát triển cực nhanh, không kém Tô Ba nhiều lắm, sắp có thể ngang bằng với nó, nhưng một chuyến đi này khiến hắn hiểu được, thế nào gọi là không kém nhiều lắm:
– Thật sự là còn kém rất nhiều!
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng trong lễ khai giảng, hắn đã nghe nói là chỉ tính trong lớp mình đã có ba người được coi là tỷ phú!
Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free.