(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 201
Thụy Viễn có thể nói ra những lời như vậy, khiến Trần Thái Trung có mấy phần vui mừng, xem ra mình đã nhìn đúng người, tiên linh khí tiêu hao trên người tên nhóc này cũng không uổng phí.
Điều càng khiến hắn vui mừng chính là, cuối cùng cũng không cần nhức óc suy nghĩ về vị lão nhân kia nữa, đúng vậy, Trần Đại Tiên làm việc rất ít khi suy xét đến thế tục, nhưng loại người này so ra vẫn tốt hơn kẻ đê tiện, có thể không dính vào thì tốt nhất đừng dính vào.
Bốn người trong phòng nói cười rôm rả cho đến khi trời sáng, Thụy Viễn đã hạ quyết tâm, tình hình trước mắt, trước khi thành phố Phượng Hoàng không cho lời giải thích rõ ràng, y định sẽ không xuất viện.
Cho nên, vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa, tai cũng căng ra. Lần này, dù thế nào đi nữa, Chánh văn phòng Cảnh Tĩnh Lịch cũng phải lộ diện một chút mới hợp với thân phận của mình chứ?
Ai ngờ, đợi cho đến mười giờ, vẫn không có người nào đến. Lương Thiên Trì nhìn về phía Thụy Viễn với vẻ mặt có phần bồn chồn, nhịn không được mở miệng hỏi giúp Thụy Viễn:
– Thái Trung, những người này… sao mà bình tĩnh đến vậy?
– Sáng thứ Hai, thường là lúc các buổi họp định kỳ, họ còn phải sắp xếp công việc cho cả tuần nữa chứ.
Trần Thái Trung đối với tình huống này vẫn rất quen thuộc:
– Từ từ sẽ có người đến thôi, e rằng phải đến cấp bậc Bí thư Đảng ủy công an mới lộ diện.
Bí thư Đảng ủy công an của thành phố Phượng Hoàng là Nhung Diễm Mai, một nữ nhân đã gần ngũ tuần. Nói nghiêm khắc ra, cô cũng được xem là người thuộc phe Tần, cùng Tần Tiểu Phương không quá thân cận, song thật sự lại là cán bộ bản địa.
Hắn vừa dứt lời, thì có người tới. Tuy nhiên, đại diện văn phòng thu hút đầu tư lại chính là Chủ nhiệm Tần Liên Thành. Điều này khiến mọi người không khỏi bất ngờ, đáng lẽ ra, ông ta là người chẳng cần phải sốt ruột mới đúng chứ?
Phía sau Chủ nhiệm Tần, còn có Chủ nhiệm Lý Kế Phong của văn phòng tổng hợp đi theo sau. Tuy nhiên, hai người tuy rằng đều là chủ nhiệm, nhưng vị trí của hai người lại khác nhau một trời một vực. Chủ nhiệm Lý trong tay cầm một lẵng hoa, trên cổ tay còn treo vài hộp quà thật to, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ của kẻ hầu người hạ.
– Ôi, Tổng giám đốc, đã để cậu phải chịu uất ức rồi.
Chủ nhiệm Tần cười hề hề tiến tới chào hỏi Thụy Viễn:
– Đều là do công việc của chúng tôi chưa thấu đáo, tôi đại diện cho Văn phòng thu hút đầu tư chúng tôi xin thừa nhận sai lầm.
Khi thừa nhận khuyết điểm, lại nên cười hề hề ư? Hai vị khách Tây dường như chưa quen lắm với kiểu này. Cũng may Lý Kế Phong có con mắt chuẩn, mắt thấy đối phương hơi ngây người, gã liền chân tay lanh lẹ đặt quà xuống, đem lẵng hoa đến giữa phòng bệnh:
– Haha, chỉ một chút hoa thôi, cũng làm cho không khí thoải mái hơn một chút.
Vậy cũng có thể làm sạch không khí ư? Trần Thái Trung trong lòng cười nhạt. Vậy sao ngươi không đem mấy lẵng hoa nữa vào đây?
Trong lòng hắn khinh bỉ đối với Lý Kế Phong đã đạt tới cực điểm, chỉ là vì có sếp lớn đứng cạnh, hắn không tiện ngắt lời, chỉ đành thản nhiên hừ một tiếng.
Hắn không muốn sinh chuyện, Lý Kế Phong lại không muốn buông tha hắn. Lọt vào tai một tiếng hừ này, thân hình thấp lùn, mập mạp lập tức xoay lại, nụ cười nịnh hót trên khuôn mặt phúng phính lập tức biến thành vẻ lạnh lùng:
– Anh còn ở chỗ này đợi cái gì? Được rồi, chuyện này không đến lượt anh. Công việc của anh ��ã có người khác làm rồi, anh bây giờ lập tức đi về, viết cho tôi bản kiểm điểm sâu sắc về vụ việc này!
Trần Thái Trung khinh thường liếc y một cái. Quay đầu nhìn Tần Liên Thành, Chủ nhiệm Tần làm như không nghe lời vừa rồi, ngồi trên giường bệnh, kéo tay Thụy Viễn không ngừng ân cần hỏi han.
Xem sắc mặt của các ông!
Nhìn thấy ông chủ lớn của mình cũng giả bộ ngây ngô, trong lòng Trần Thái Trung có chút căm giận. Vốn dĩ tính tình hắn không nén nổi cơn giận, hắn đảo mắt một vòng, lập tức nảy ra một chủ ý.
– Haha, tôi lập tức trở về viết kiểm điểm đây.
Ngoài mặt cười nhưng trong lòng thầm hướng về Lý Kế Phong gật gật đầu, lập tức phất tay với Thụy Viễn một cái:
– Thụy Viễn, tôi về đây, sau này sẽ không đi cùng anh nữa đâu.
Sự chú ý của Thụy Viễn vẫn luôn đặt vào Trần Thái Trung. Nghe nói như thế, y nhất thời giận dữ, liền chỉ Lý Kế Phong:
– Anh là ai? Nơi này có đến lượt anh nói năng ư?
Y khinh thường Lý Kế Phong. Hơn nữa, y có lý do của mình, lẽ ra nhà đầu tư bình thường đều phải có quan hệ tốt với các cán bộ chính quyền địa phương, nếu không rất dễ dàng gây ra những thị phi không đáng có.
Nhưng, trong mắt Thụy Viễn, Tần Liên Thành cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì. Y cùng Hứa Thuần Lương có quan hệ rất tốt, Hứa thiếu gia đã sớm nói, ở chỗ Tần Liên Thành có chuyện gì, cậu ấy có thể gọi điện để xử lý.
Những gì Lý Kế Phong đã làm sau khi đi vào phòng bệnh, đã cho thấy y chỉ là kẻ hầu hạ của Tần Liên Thành mà thôi. Gã chỉ là kẻ bám đuôi, mà cũng dám lớn tiếng với Thái Trung ư? Trong lòng Thụy Viễn nóng giận bất bình, nhất thời không kiềm chế được.
– Thái Trung cậu đừng để ý đến gã ta.
Thụy Viễn nhìn cũng không thèm nhìn Lý Kế Phong một cái, tuy rằng sắc mặt gã ta đã đỏ như tôm luộc.
– Vẫn là câu nói cũ, thành phố Phượng Hoàng lớn như vậy, tôi chỉ quen biết duy nhất anh. Chẳng lẽ tôi lại phải xem xét việc tiếp nhận công tác của anh sao?
– Bớt nói đi, tôi phải về viết kiểm điểm đây.
Trần Thái Trung ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Tần Liên Thành, thậm chí, bước chân hắn vẫn không hề dịch chuyển:
– Kia là Chủ nhiệm Lý của chúng tôi, quyền hành lớn lắm.
– Trong Văn phòng thu hút đầu tư, Chủ nhiệm Tần mới là lớn nhất phải không?
Thụy Viễn hiển nhiên xem Lý Kế Phong là Phó Chủ nhiệm của Văn phòng thu hút đầu tư. Theo y nghĩ, dám cùng Trưởng phòng nghiệp vụ nói như vậy, kiểu gì cũng là một trong những nhân vật có quyền thế trong Văn phòng thu hút đầu tư.
Y liếc mắt nhìn Tần Liên Thành:
– Chủ nhiệm Tần, lần này may là nhờ Trưởng phòng Trần. Vị Phó Chủ nhiệm này của anh, dường như không phải là người hiểu chuyện lắm thì phải? Lời lẽ cùng hành động có phần hơi thái quá chăng?
Tần Liên Thành đối với hành động của Lý Kế Phong, vốn dĩ có ý buông xuôi một chút. Theo gã thấy, tất cả sự việc bất lợi xảy ra, tên họ Trần này thật sự khó thoát khỏi tội lỗi. Ngay cả khi nói hắn là kẻ "cầm đầu" cũng không đủ. Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, thái độ giải quyết vấn đề của tên này cũng rất đáng trách.
Thế nhưng, mắt thấy Thụy Viễn tỏ ra thái độ như thế, gã không thể không làm ra vẻ như vừa tỉnh mộng, nhất thời kinh ngạc. Gã quay đầu nhìn Lý Kế Phong, lại hơi ngạc nhiên, rồi chợt sắc mặt đanh lại:
– Này Lý Kế Phong! Đồng chí Thái Trung không phải là người của văn phòng tổng hợp các anh đúng không? Anh có quyền gì mà khoa tay múa chân với hắn hả?
Chủ nhiệm Lý của văn phòng tổng hợp nhất thời nghẹn họng, không nói nên lời. Y oán hận cúi đầu, nhìn chằm chằm vào một con ruồi to đã chết nằm gốc chân tường, trong lòng chất chứa bao nhiêu ấm ức.
Chuyện này đâu phải do tôi gây ra. Những lời vừa rồi đều từ miệng ông mà ra! Tôi chỉ là người truyền đạt lời của ông mà thôi.
– Haha, thôi đừng chấp nhặt với kẻ không hiểu chuyện. Dù sao thì cậu ta cũng lo lắng cho an nguy của anh, mới nói mà không suy nghĩ như vậy.
Tần Liên Thành quay đầu về hướng Thụy Viễn cười cười:
– Anh xem, mặc kệ nói như thế nào, thời điểm có chuyện, đồng chí Thái Trung không ở hiện trường. Một vài đồng chí cá biệt hiểu lầm hắn cũng là chuyện thường tình, haha…
– Nhưng thật ra hắn muốn cùng chúng tôi có mặt ở đó, tuy nhiên, lúc ấy trong lòng tôi thật sự có việc, không muốn khiến hắn phân tâm.
Thụy Viễn thản nhiên giải thích một câu, anh ta không muốn nói quá chi tiết:
– Thái Trung vẫn là người rất quan tâm, thái độ công tác cũng nghiêm chỉnh.
Nếu thái độ công tác của hắn nghiêm chỉnh, vậy ta chính là Chủ tịch thành phố Phượng Hoàng rồi! Lý Kế Phong trong lòng oán hận nói thầm một câu: Cả ngày chạy đi đâu mất tăm, chẳng thấy bóng dáng. Cái này mà gọi là nghiêm chỉnh ư, vậy thế nào mới là thái độ không nghiêm chỉnh đây?
– Nghiêm chỉnh?
Chủ nhiệm Tần cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên một chút, lập tức cười gật đầu:
– Đúng vậy… chính là nghiêm chỉnh. Thái Trung đúng là một đồng chí tốt, là một trụ cột của Văn phòng thu hút đầu tư chúng tôi. Hiện tại dù sao cũng đã dày dặn kinh nghiệm rồi ư?
Ít nhất, tín hiệu điện thoại của tên nhãi này... thì tuyệt đối không hề nghiêm chỉnh chút nào!
– Đúng vậy.
Thụy Viễn càng cảm thán sâu xa mà gật đầu.
– Tôi đến thành phố Phượng Hoàng là để làm việc nghiêm chỉnh, chỉ quen biết mỗi Tr���n Thái Trung… và anh đó Chủ nhiệm Tần à.
Trong danh sách cảm ơn, tên nhãi này lại đưa cả Tần Liên Thành vào. Nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được lời nói của y có vẻ miễn cưỡng. Tần Liên Thành nghe nói như thế, không kiềm nổi ánh mắt đảo quanh một vòng. Cũng may, những người của ủy ban nhân dân đều đang ở bên ngoài, nên không ảnh hưởng gì.
Gã ta ở đây đúng là may mắn. B���ng cửa lại mở, lần này tới là bảy tám người, dẫn đầu chính là Chương Nghiêu Đông. Không sai, nhân vật đứng đầu của thành phố Phượng Hoàng, vẻ mặt nghiêm trang bước vào.
Phía sau ông ta có hai người mặc đồng phục cảnh sát, trong đó có một người chính là Lưu Đông Khải. Trên vai người kia là bốn vạch một sao, cảnh sát cấp 3, cao hơn Lưu Đông Khải một bậc.
– À này, Tiểu Viễn, đã để cậu phải chịu uất ức rồi.
Chương Nghiêu Đông bước lên phía trước, mỉm cười bắt chuyện chào hỏi Thụy Viễn:
– Đều là do công tác của chúng tôi chưa được thấu đáo. Hiện tại tôi đã đưa người phụ trách đến đây, để bọn họ đến nhận lỗi với cậu.
Lời nói của ông giống y hệt lời của Tần Liên Thành lúc trước, nụ cười cũng gần như tương tự. Nhưng phong thái của hai người thì hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân so sánh được. Xem cách làm của vị này, trực tiếp dẫn người phụ trách liên quan đến đây, quả đúng không hổ danh là người đứng đầu của thành phố Phượng Hoàng.
Cho nên, nụ cười giống nhau, nhưng cười trên khuôn mặt không giống nhau, hiệu quả tuyệt đối là không giống nhau. Ít nhất, cả hai vị khách đều cảm thấy nụ cười của Bí thư Chương làm cho người ta có một loại tình cảm rất thân thiết.
Người phụ nữ phía sau của Chương Nghiêu Đông chính là Bí thư Đảng ủy công an Nhung Diễm Mai. Bí thư Nhung với khuôn mặt tươi cười bắt tay Thụy Viễn:
– Tiểu Viễn, công việc của chúng tôi quả thực còn nhiều thiếu sót, mong cậu nhất định thông cảm, bỏ qua cho chúng tôi.
Lời cô ấy nói không nhiều, bởi vì, đạo lý rất đơn giản. Phía sau cô ấy chính là Cục trưởng Cục Cảnh sát Vương Hoành Vĩ, đã có người đứng ra gánh trách nhiệm, tự nhiên cô ấy chẳng cần nói thêm.
– Trong chuyện này, Cục Cảnh sát của chúng tôi đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng trong tác phong quan liêu.
Vương Hoành Vĩ vương ra vẻ mặt, bỏ mũ xuống, cầm trong tay, mặt không đổi sắc bắt đầu tự kiểm điểm...
Bản dịch này là tâm huyết độc quyền của truyen.free, xin quý vị độc giả ghi nhớ.