Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 214

Thế này là gây sự với người của Sở Công an thành phố. Trương Khai Phong thật sự sẽ không kiêng dè nhiều đến thế. Dưới trướng có những kẻ khó nhằn, nhưng Sở Công an thành phố lại là chuyện khác. Nói không quá lời, Vương Hoành Vĩ thấy y cũng phải nể mặt vài phần!

Ban đầu, y cũng không định làm căng chuy���n. Tuy nhiên, vừa rồi tên cảnh sát trưởng nhỏ bé kia đã thô lỗ từ chối, không thèm nghe điện thoại do y chuyển tới. Điều này làm cho y cảm thấy hơi bực bội.

Đợi tới khi viên cảnh sát trưởng nhỏ bé kia nghe điện thoại của Trần Thái Trung, sự bực bội ban đầu ấy lập tức bùng lên gấp bội. Trần Thái Trung vốn trẻ tuổi, khoảng cách địa vị giữa hai người không thể đong đếm được. Trương Khai Phong thật sự nổi giận. Chẳng lẽ mặt mũi của một Chủ tịch quận như tôi còn kém hơn một Trưởng phòng hay sao?

Lăn lộn trong giới quan trường, quan trọng nhất chính là giữ thể diện. Bị xem là kém hơn Trần Thái Trung, thì Trương Khai Phong tuyệt đối không thể chịu đựng được. Hơn nữa, hiện tại đang là lúc y có chuyện cần nhờ vả Trần Thái Trung.

Làm như vậy chẳng khác nào nói y là kẻ bất tài, có thể khinh thường hay sao? Trên đời này, chuyện gì y cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng chuyện này thì không thể.

Cho nên, y nhất định phải ra oai.

– Người của Ngũ Xử không nghe điện thoại của Triệu Hồng Quân. Rốt cuộc các anh tính làm cái gì chứ?

Khi Chủ tịch quận Trương oán trách, viên cảnh sát trưởng đang gặp rắc rối kia cũng hít một hơi lạnh. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, mãi đến bây giờ, hắn mới phát hiện, người đàn ông mập đang ngồi kia không ngờ là…

– Chủ tịch quận Trương?

– Câm miệng! Anh ăn nói lảm nhảm gì thế?

Thanh tra cảnh sát Đào nhất thời giận dữ, quay đầu lại mắng, nhân cơ hội ra hiệu bằng ánh mắt cho hắn:

– Đầu óc thằng nhóc cậu bị úng nước à? Dám xưng hô như vậy? Mau cút đi!

Viên cảnh sát trưởng không nói thêm lời nào, vội vàng xoay người chuồn đi, ngay cả chào hỏi cũng không kịp nói. Mấy người cảnh sát mà hắn đưa tới thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng theo chân.

Thật là... Tình huống này cũng rất tế nhị. Trương Khai Phong không thể truy hỏi viên cảnh sát trưởng kia. Đúng vậy, bất kể thế nào, y là nhân viên công tác của chính phủ, ở khu vui chơi giải trí, nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn.

Đương nhiên, đổi lại là một Chủ tịch quận gan dạ khác, chưa chắc đã sợ điều gì, nhưng Chủ tịch quận Trương, người này làm việc lu��n luôn rất thận trọng, thấy đối phương hoảng sợ chạy trối chết, y cũng cảm thấy mình vớt vát được chút thể diện. Tuy rằng vẫn hơi tức giận nhưng dù sao cũng coi như đã trút được phần nào cơn giận.

– Tiểu Đào, anh nói xem nào. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Giờ phút này, Trương Khai Phong đang lúc khí thế bừng bừng.

– Không có gì.

Thanh tra cảnh sát Đào cười khổ một tiếng.

– Chẳng phải bên Khâu miệng bự làm ăn không được tốt, thấy Ảo Mộng Thành kinh doanh sầm uất, liền đến kiếm chuyện với tôi đó mà?

Khâu miệng bự chính là ông chủ Đế Vương Cung. Khâu miệng bự rất thích khoe mẽ. Em gái của gã là tình nhân của Thường lão Tam.

Thường lão Tam là một trùm xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng, tai tiếng lẫy lừng. Sáu năm trước, gã và Thiết Thủ liên thủ lật đổ lão Đại “Song thương Lưu Lập” trong giới xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng. Về sau, hai người chia đôi địa bàn thành phố Phượng Hoàng để cai quản.

Đương nhiên, Tiểu Cổ cũng có không ít thế lực trong giới xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng, cũng như nhóm “Tam Long Nhất Mã” của Mã Phong Tử, hay Bưu mặt chó chuyên sống ngoài vòng pháp luật. Nhưng nếu bàn về thế lực to lớn thì phải kể đến Thường Tam và Thiết Thủ.

Hiếm thấy chính là, hai người này đều có dã tâm, đã sớm bắt đầu tìm kiếm ô dù bảo kê khắp nơi. Trong khi các thế lực nhỏ khác bị đánh đánh giết giết, cuối cùng đều có cơ quan nhà nước ra mặt can thiệp. Thường Tam và Thiết Thủ, cũng càng ngày càng trở nên hùng mạnh, sống cũng càng ngày càng thoải mái.

Tổ chức xã hội đen phía sau Đế Vương Cung chính là Thường Tam. Với thế lực của Thường Tam, mua chuộc đám người này đến kiểm tra khám xét Ảo Mộng Thành, thật sự là chuyện quá đơn giản.

Loại chuyện này, nếu là người khác, Thanh tra cảnh sát Đào khẳng định sẽ không nói ra. Tuy nhiên, anh ta cũng biết Thường Tam có mối quan hệ với Trương Khai Phong. Đế Vương Cung nằm trong quản lý của khu Thanh Hồ, một nơi kinh doanh ăn chơi như vậy, lẽ nào lại không có qua lại với chính quyền địa phương?

– Thường lão Tam?

Quả nhiên, Trương Khai Phong căn bản không cần suy xét tới Khâu miệng bự, kẻ được mượn danh nghĩa này, mà trực tiếp túm lấy kẻ đứng phía sau. Y nhướn mày.

– Người này, sao lại làm càn như thế? Ảo Mộng Thành này là chỗ nước rất sâu, chẳng lẽ muốn chết hay sao?

– Chủ tịch quận Trương, anh biết Thường lão Tam sao?

Tuy Trần Thái Trung chỉ nghe loáng thoáng, nhưng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Khai Phong. Bề ngoài là mắng chửi người ta, thật ra trong lời nói lại có ý bảo vệ.

– Không biết.

Trương Khai Phong lắc đầu. Có quan hệ với giới xã hội đen chẳng phải chuyện gì vẻ vang, mặc kệ y có biết hay không, cũng nhất định phải dứt khoát vạch rõ ranh giới cho mình.

– Tuy nhiên tôi đã từng gặp ông chủ Đế Vương Cung – tiểu Khâu vài lần. Đúng, bọn họ là nhà nộp thuế nhiều nhất cho khu Thanh Hồ chúng tôi mà, ha ha.

– Ồ.

Trần Thái Trung gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía thanh tra cảnh sát Đào dặn dò một câu.

– Anh cũng thả các cô gái đó ra. Đúng rồi, các anh không động chạm tới Mười Bảy – ông chủ chỗ này chứ?

– Anh ta hơi kích động, bị chúng tôi khống chế.

Thanh tra cảnh sát Đào cẩn thận liếc mắt nhìn Chủ tịch quận Trương một cái, thấy Trương Khai Phong đang l���ng nghe rất chăm chú, vội vàng giải thích.

– Chẳng qua chỉ khống chế anh ta, tuyệt đối không có ai động chân động tay.

– Mười Bảy là người như thế.

Trần Thái Trung cũng không tin Mười Bảy dám tức giận mà khiêu khích Sở Công an thành phố.

Hắn là một người rất thông minh. Hắn nhìn về phía Trương Khai Phong gật đầu nói:

– Nên giải quyết ổn thỏa hậu quả của chuyện này như thế nào, thì bảo Mười Bảy nói với bọn họ đi.

Trương Khai Phong gật đầu. Đó cũng là chuyện nhỏ.

Y cũng không có hứng thú can thiệp vào chuyện này.

– Ồ, nếu anh nói như vậy, thì cứ làm vậy đi.

Dù thanh tra cảnh sát Đào không hiểu rõ mọi chuyện, cũng đoán được tám chín phần rằng Trần Thái Trung là một trong những nhân vật phía sau Ảo Mộng Thành. Thấy Trương Khai Phong nói chuyện với người này cũng rất khách khí, trong lòng dẫu có chút bất mãn, nhưng vẫn gật đầu, im lặng rời đi.

Sau khi ra ngoài, anh ta mới nghe viên cảnh sát trưởng lúc nãy nói, người trẻ tuổi kia khi nói chuyện với Phó cục trưởng Lưu cũng có thái độ như vậy. Hơn nữa, Phó cục trưởng Lưu còn chủ động gọi điện thoại tới!

Chủ nhân của nơi này là người tuyệt đối không dễ chọc vào. Ngay lập tức, thanh tra cảnh sát Đào liền dẫn người rời đi. Trước khi đi, vẫn không quên ám chỉ một chút với Mười Bảy:

– Ừ, chuyện kia, trừ khi nước lũ tràn ngập miếu Long Vương, còn không thì sau này, nếu không có chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng xảy ra, tuyệt đối sẽ không có người nào tới đây!

Điều này xem như cũng là cho Mười Bảy chút thể diện. Đám tiểu thư cũng cảm thấy cảm kích dào dạt, vô cùng mừng rỡ, tìm Trần Thái Trung và Trương Khai Phong để nói lời cảm ơn.

Tiếc rằng hai người này đã rời khỏi phòng. Mọi người đến để vui chơi. Đang lúc vui vẻ lại có người xông vào làm mất hứng. Dù chơi nữa cũng không còn cảm giác gì. Nếu chuyện đã xong, thà dứt khoát giải tán.

Ban đầu, Trần Thái Trung nói muốn đưa túi xách cho Lưu Vọng Nam. Tuy nhiên, trong phòng hát thực sự hơi hỗn loạn, hắn đành phải cho túi xách và di động nhét vào trong nhẫn Tu Di. Trong trường hợp này, hắn cũng không muốn ở lại lâu. Đã nhiều ngày rồi hắn chưa về nhà, có cái điện thoại di động mới, đúng lúc cũng nên mang về biếu cha.

Ai ngờ hắn vừa chuồn ra cửa sau, liền đâm sầm phải Đồn trưởng Cổ. Rõ ràng, Đồn trưởng Cổ muốn vào đây, nhưng lại không tiện trực tiếp xuất hiện, chỉ có thể lén lút đi vào từ cửa sau.

– Thái Trung, anh muốn đi đâu vậy? Người của Ngũ Xử đã rút chưa?

– Tôi mặc kệ anh.

Trần Thái Trung quay người nheo mắt nói.

– Cả ngày hôm nay anh đều bắt thuộc hạ đi theo tôi. Bây giờ chưa thanh toán, tính để anh mời khách à?

– Hình như từ trước đến giờ tôi chưa từng bắt anh thanh toán, toàn là anh tự nguyện trả tiền cả mà.

Đồn trưởng Cổ khe khẽ cười một tiếng. Hiển nhiên, tâm tình không tồi.

– Đúng rồi, thái độ của Lưu Đông Khải đối với tôi không tệ. Anh ta nói về sau tôi có thể đóng quân lâu dài ở Ảo Mộng Thành hay không?

– Sao anh lại hỏi tôi chuyện này?

Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu.

– Anh là cảnh sát lão làng, về mức độ nghiêm trọng của chuyện này, chắc anh còn rõ hơn tôi ấy chứ? Dù sao cũng nên tiết chế một chút. Suy cho cùng cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

– Đương nhiên, đương nhiên.

Đồn trưởng Cổ gật ��ầu.

– Tuy nhiên, tôi ở bên trong, ít nhất là phòng Trị an không tiện đến kiểm tra. Mẹ kiếp, tên tiểu tử Thường Tam này... Đừng để tôi tóm được.

– Anh đối phó được Thường Tam sao?

Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu. Trên thực tế, những người lớn lên ở thành phố Phượng Hoàng, ai cũng từng nghe qua tai tiếng xấu xa của “Song thương Lưu Lập”. Tàng trữ vũ khí, đạn dược, gian dâm, bắt người, cướp của, chẳng chuyện ác nào là không làm.

Nhưng hiện nay mọi người đều thống nhất cho rằng, thế lực Thường Tam và Thiết Thủ e rằng còn hùng mạnh hơn so với Lưu Lập kia. Thế nhưng, một bên là xã hội kinh tế có trật tự, một bên lại là... ở thời đại đó, thật sự không có gì đáng để so sánh được.

Đồn trưởng Cổ tặc lưỡi, không biết phải nói gì tiếp, một lúc lâu sau mới nói.

– Ôi, chỉ là Thường Tam thôi. Nếu nói đến việc đối phó, tôi cũng không chắc sẽ sợ gã. Tuy nhiên phía sau hắn chẳng những có người Phượng Hoàng che chở, hình như bên Tô Ba, cũng có người đấy...

– Ồ, vậy cũng không có gì đáng lo.

Trần Thái Trung không để ý lắc đầu. Hắn cũng không để ý tới những người này. Tuy nhiên, nếu không có lý do chính đáng để ra tay, hắn cũng không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng.

– Thường Tam, Thiết Thủ thật sự là khinh người quá đáng. Anh lặng lẽ nói cho tôi biết, ừ, đừng nói với người khác.

Ra tay gây chuyện quá nhiều cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì. Tuy nhiên, Trần Thái Trung nói như vậy, ngược lại cũng không phải vì sợ làm tổn hại hòa khí. Trên thực tế, hắn hơi kiêng dè bạch đạo cùng thế lực chính quyền đứng sau Thường Tam và Thiết Thủ.

Tóm lại, hiện tại hắn đã hi vọng có thể lăn lộn ở một Văn phòng Chiêu thương, còn cái danh xưng Trưởng phòng trong quan trường này, hắn cũng không muốn tùy tiện từ bỏ. Thật ra... lăn lộn trong quan trường thật sự có thể rèn luyện chỉ số EQ đáng kể.

Nếu phải lăn lộn trong quan trường, vậy vẫn theo quy tắc cũ, không nên đắc tội quá nhiều đồng nghiệp. Theo lời đồn, mạng lưới quan hệ của Thường Tam và Thiết Thủ vô cùng rộng lớn. Nếu hắn buộc phải ra tay, cũng phải hết sức cẩn trọng.

– Có những lời này của anh, tôi có thể yên tâm rồi.

Đồn trưởng Cổ lại cười khẽ một tiếng. Trong cảm nhận của anh ta, Trần Thái Trung cực kỳ mạnh mẽ. Thái Trung không đáp ứng thì thôi, đã đáp ứng rồi, vậy tuyệt đối là nói được thì làm được.

Tuy nhiên, anh ta cũng nhận ra Trần Thái Trung có chút kiêng dè.

– Anh yên tâm, không có chuyện gì quan trọng, tôi cũng lười không đi trêu chọc bọn họ. Giờ đây, lấy hòa khí làm trọng để cùng phát tài mới là điều chính yếu. Ai mà có hứng thú mãi với chuyện đánh đánh giết giết cơ chứ?

Trải qua chuyện tối nay, Đồn trưởng Cổ tin rằng, chỉ cần Thường Tam không điên, e rằng bình thường cũng không dám có ý đồ gây sự với Ảo Mộng Thành. Nhóm lưu manh cũng không ngốc. Ai lại nhàn rỗi không có việc gì mà đến xem hai con hổ cắn xé nhau, để rồi đứa què đứa tàn tật chứ?

Duy nhất tại truyen.free, quý vị sẽ tìm thấy bản dịch hoàn chỉnh và trau chuốt của chương này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free