(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 248
Nghe đến đây, ngay cả Khương Thế Kiệt cũng không khỏi thở dài. Đáng thương thay, Phó trưởng Dương đã phải về hưu non trước một năm, những khoản phúc lợi như bảo hiểm y tế hay lương hưu lần này cũng hoàn toàn mất trắng.
Một mình ông ta có gánh vác nổi chuyện nhà máy không? Dựa vào cái danh Trưởng ban chỉ huy Quân sự của ông ta mà lại không biết lượng sức mình, đòi “châu chấu đá xe” cản đường cải cách đột phá sao?
Ông còn dám nói mình oan ức ư?! Ngược lại, ông đối xử với công nhân tử tế, nhưng người khác lại cầm tiền bỏ trốn, rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt? Đây há chẳng phải là bị chèn ép quá mức sao?
- Anh nói Dương Hoa và Hạng Đại Thông không hợp nhau sao?
Đây chính là điều mà Trần Thái Trung muốn:
- Nhà máy dệt là doanh nghiệp của thành phố, lại nằm ở khu Tây Hồ, có liên quan gì đến Chủ tịch quận chứ?
- Hạng Đại Thông lại được điều đến quận Hoành Sơn công tác.
Khương Thế Kiệt liếc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm trong lòng, cái cậu thanh niên này không chịu khó tìm hiểu công việc trọng yếu của lãnh đạo.
Lúc đó, Hạng Đại Thông lần đầu nhậm chức Phó Chủ tịch quận Tây Hồ, chính là vì vụ bê bối hai kỳ đại hội ở nhà máy dệt may, dẫn đến việc bị chậm đề bạt đến hai năm. Cần biết rằng, tiến bộ không chỉ là sớm hay muộn một năm, mà là sai một ly đi một dặm. Khoảng cách thời gian ��ó, vĩnh viễn không thể lường trước được.
Cứ như vậy hình thành mối thâm thù ngày càng lớn, Chủ tịch Hạng liệu có quên nổi không?
- Nếu đẩy chuyện này cho Dương Hoa, anh cho rằng Hạng Đại Thông nhất định sẽ nhiệt tình hợp tác ư?
Khương Thế Kiệt tủm tỉm cười, thâm ý giải thích:
- Bởi vậy, thử hỏi Chủ tịch Hạng liệu còn có thể có thiện cảm với anh không?
Thiện cảm với anh sao? Nhưng anh sẽ phải lăn lộn dưới tay ông ta. Trần Thái Trung liếc nhìn Khương Thế Kiệt, mấy lão già này rốt cuộc có tài cán gì ghê gớm cơ chứ?
Tuy nhiên, việc này dù có phức tạp thì cũng chỉ dừng lại ở ân oán cá nhân của Hạng Đại Thông. Chắc chắn ông ta không muốn lôi ra kẻ thù cũ rồi. Huống hồ, điều ông ta thích nhất chẳng phải là nhằm vào… điểm yếu của đối thủ sao?
- Chuyện này, anh nghĩ tôi dễ dàng bỏ qua vậy sao?
Trần Thái Trung lắc đầu, cũng không thừa nhận bản thân có mâu thuẫn với Hạng Đại Thông:
- Tôi có quan hệ rất tốt với ông Cổ, khiến Chủ tịch tỉnh cũng phải nể mặt. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh, còn những kẻ khác thì sống chết ra sao, tôi chẳng mảy may bận tâm.
- Nhưng, Lão Cảnh, ông ta…
Khương Thế Kiệt định nói tiếp nhưng lại thôi.
- Vậy được thôi, anh quả quyết muốn hãm hại lão ta ư?
Trần Thái Trung sa sầm mặt, không nhìn mặt Chủ tịch xã Khương mà quay mặt nhìn về phía chiếc TV 34 inch ở đại sảnh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Đây rõ ràng là một gợi ý: Nếu anh còn lải nhải nữa thì chuyện của anh tôi sẽ bỏ mặc! Nói thật, hắn có chút tức giận. Để xem, anh làm thế nào mà lên được Chủ tịch xã vậy? Chẳng trách hơn ba năm rồi mà anh vẫn kẹt ở cái vị trí nhỏ bé này!
Chỉ đến khi thấy hắn có biểu hiện như thế, Khương Thế Kiệt mới đột nhiên ngộ ra. Hắn tuy trẻ, nhưng đã làm đến chức Trưởng khoa trực thuộc văn phòng thành phố, tự nhiên thấy mình nhất thời có chút tự mãn.
- À ha, tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nói linh tinh cả.
Chủ tịch Khương không thể nói tiếp được nữa. Trên thực tế, ông ta cảm thấy Trần Thái Trung có phong thái làm việc của một cán bộ, nên thuận nước đẩy thuyền, không thể “được voi đòi tiên”.
Trần Thái Trung lặng lẽ gật đầu, không nói một lời. Chủ tịch Khương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tim như muốn vỡ ra không ngừng đập thình thịch: Vốn dĩ mình cũng muốn như vậy, mục đích ban đầu đã đạt được, bây giờ xong rồi, hắn ta như đang giễu cợt mình ư?!
Sống chết của Lão Cảnh có liên quan gì tới mình chứ? Trong lúc đó, hình ảnh Trần Thái Trung hiện ra trước mặt ông ta lại đột nhiên trở nên thần bí khó lường. Ông ta vốn cho rằng cậu ta chỉ là một thanh niên sáng dạ mà thôi. Chính xác hơn, Khương Thế Kiệt vẫn luôn cho rằng cậu thanh niên trẻ tuổi này làm việc còn quá thoải mái và thẳng thắn. Nhưng đến giờ ông mới nhận ra: Trẻ tuổi như vậy mà leo lên được vị trí này thì tuyệt đối không phải nhờ may mắn!
Đúng vậy, bên trong Trưởng phòng Trần ẩn chứa một suy nghĩ của một kẻ không lộ vẻ giận dữ nhưng lại đầy uy quyền.
Thực ra, Trần Thái Trung khi ở trên Tiên giới đã có thói quen nhìn từ trên cao xuống. Đối mặt với phàm nhân, hắn dường như rất bình thản. Căn bản không cần bận tâm, điều hắn cần chú ý là làm sao đ��� bản thân không quá đắc ý và phải giữ được sự lý trí.
Đó mới là mục đích chính của hắn trên con đường thăng quan tiến chức.
- Sự kiện lần này không biết chủ trương của thành ủy sẽ ra sao?
Khương Thế Kiệt nhận thấy không khí có vẻ hơi nặng nề, nên chuyển sang chủ đề này:
- Có nên bàn đến biện pháp giải quyết tình hình này không?
- Sao lại phải đề cập đến biện pháp giải quyết sao?
Trần Thái Trung nhìn ông ta ngờ vực, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên:
- Hành vi vây đánh cán bộ nhà nước, phá hoại đại cục phát triển kinh tế của thành phố Phượng Hoàng, đây chính là tội gây rối trật tự công cộng một cách cố ý!
Chủ tịch Khương không hề biết có chuyện "cố ý gây rối trật tự công cộng" là như thế nào, nhưng ông ta biết rất rõ, thế nào là phạm tội, thế nào là trái pháp luật. Đó căn bản là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Ông ta bất giác thốt lên một tiếng:
- Đó là hành vi phạm tội sao?
- Ông nghĩ đó chỉ là “vi phạm điều lệ quản lý trật tự an ninh” thôi sao?
Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng:
- Chuyện lớn như vậy, nếu mà để tôi giải quyết thì… kẻ chủ mưu cũng như đồng phạm đều phải thẳng tay trừng trị tất cả!
Mặc dù chỉ muốn tát cho thằng nhóc một cái, thầm nghĩ: Để xem, ai sẽ xử lý cậu đây. Cũng may không phải là cậu ta ra tay! Chủ tịch Khương nghĩ thầm, sắc mặt không còn dám lộ chút bất kính nào nữa.
- Kẻ chủ mưu… không biết nên phân định thế nào đây? Chủ mưu thì chắc chắn phải xử lý rồi, đồng phạm thì… chưa chắc đã bị truy cứu sao?
- Kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Trần Thái Trung đứng dậy, có ý định rời đi:
- Chuyện này không có bất kỳ thương lượng nào hết, Lão Khương, hãy nhìn vào cái phong bì đã mở sẵn trên bàn kia, tôi nói cho anh một lần này nữa thôi. Chuyện này anh không nhất thiết phải nhúng tay vào, đã có người ra tay rồi. Những kẻ đó tôi sẽ không buông tha chúng. Dưỡng thương sao? Tạm thời cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đi!
Cậu nghĩ mình là người của Tòa án Nhân dân thành phố Phượng Hoàng ư? Chủ tịch Khương nghĩ trong lòng. Tuy nhiên, bất luận như thế nào, ông ta vẫn hiểu một điều đó là cần phải giữ thể diện cho Trưởng khoa Trần.
Chờ cho Trần Thái Trung bước ra khỏi phòng, Chủ tịch Khương liền gọi một người bạn làm việc trong ngành Chính trị, để hiểu rõ hơn về những hành vi bị coi là phạm tội. Ai ngờ, ông ta chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã có tiếng nói:
- Xin chờ một chút, anh ta nói có thể đánh tráo hồ sơ thẩm vấn ban đầu?
- Ừm… đúng thế.
Khương Thế Kiệt không nghĩ chuyện này lại khó làm như vậy. Dù sao người bình thường vẫn là người bình thường, Chủ tịch Khương cũng không thể nào cái gì cũng biết.
- Nghe lời hắn nói thì đúng là có ý đó.
- Chuyện này ông đừng nói cho ai, coi như chưa từng nói với tôi nhé.
Giọng nói bên kia có vẻ rất nghiêm trọng:
- Tuy nhiên, tôi nói ông nghe này, Lão Khương, chuyện ông vướng phải không hề nhỏ. Hơn nữa, thủ đoạn của thằng nhóc đó cũng ghê gớm lắm, đánh tráo hồ sơ của thành phố cơ đấy…
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.
Khương Thế Kiệt nghe xong bắt đầu lo lắng.
- Vậy, cái tội "gây rối trật tự công cộng" ấy… là nh�� thế nào?
- Bảo ông có tội thì là có tội thôi, mấy chuyện hồi đầu năm chẳng phải do người ta muốn nói thế nào thì nói sao?
Đầu dây bên kia vừa cười vừa nói:
- Lão Khương, ông cũng đừng hỏi nữa, cậu bạn kia của ông có thế lực lớn đấy, nhớ nắm bắt cho tốt nhé.
Lần này đúng là gặp rắc rối lớn rồi. Cúp máy xong, ông ta cứ suy nghĩ mãi về chuyện này…
Nếu Trần Thái Trung biết sự việc đang trở nên nghiêm trọng lần này khiến Khương Thế Kiệt chịu áp lực lớn đến vậy, có lẽ hắn sẽ đắc ý lắm. Tuy nhiên, hắn không hề bận tâm suy nghĩ, bởi Mông Hiểu Diễm đã gọi điện thoại tới, thúc giục hắn đến Dục Hoa Uyển.
- Chuyện hồi sáng chỉ là đùa thôi, làm sao tôi có thể dùng thuốc mê với Đường Diệc Huyên chứ?
Cô ta cười khẽ qua điện thoại:
- Xem anh sợ chưa kìa, đến bệnh viện nhi cũng không dám đi nữa kìa!
- Trên đời này còn có chuyện gì mà tôi không dám làm sao? Vừa rồi là vì tôi có chút việc bận!
Trần Thái Trung hậm hực trả lời. Tuy nhiên, hắn ta tò mò, Mông Hiểu Diễm sao lại quay lại Dục Hoa Uyển chứ?
- Hai người không phải đã làm hòa rồi sao? Sao lại trở về đó?
- Làm gì có chuyện làm hòa nhanh như vậy chứ?
Mông Hiểu Diễm thở dài.
- Tôi chỉ nói với cô ấy hai câu, cô ấy đã sung sướng lắm rồi, hơn nữa… cô ấy nhìn mặt tôi…
Nói đến đây, giọng cô nhỏ dần. Trong lòng cô biết rất rõ, nhìn thấy mặt mình rồi, nét vui vẻ của Đường Diệc Huyên tuyệt đối xuất phát từ trái tim. Điều này l��i làm cô cảm thấy nỗi chua xót trong đáy lòng.
Nhưng… nụ cười cuối cùng của dì Đường, gương mặt sao lại đỏ ửng lên chứ?
Trần Thái Trung thở dài qua điện thoại:
- Thế này nhé, hôm nay anh mệt lắm, Hiểu Diễm à, hôm khác anh qua thăm em nhé, được không?
- Tối nay Nhâm Kiều cũng muốn đến đấy.
Mông Hiểu Diễm cười mờ ám. Không thể không nói, cô ngày càng nắm bắt được tâm lý của đàn ông.
- Ha ha, còn nữa, hồi sáng không phải anh đồng ý, tối anh sẽ cho em biết sự lợi hại của anh à?
Sao lại có chuyện đó? Trần Thái Trung nghe xong mà ngây người ra một lúc. Nhưng… hồi sáng mình có nói như vậy ư? Xem ra, hôm nay không đến chỗ Ngô Ngôn được rồi. Thực lòng hắn có chút hối tiếc…
Sáng ngày hôm sau, Trần Thái Trung lại bị công an thành phố gọi đến để phối hợp điều tra vụ án. Lần này, có tin tức của Khương Thế Kiệt nên hắn không chút do dự mà nghĩ ra lý do thoái thác.
- … Không sai, lúc đó Lộ Ngữ Lễ đã nói như vậy: Đánh người là đánh người, họ hàng anh em tôi có người trong công an thành phố, sợ quái gì mấy người!
Lúc Đồn trưởng Cổ đến lấy tập ghi chép này, không khỏi lo lắng mà liên tục gõ tay xuống mặt bàn. Là bạn thân của Trần Thái Trung, Lão Liên lần này có muốn chạy cũng không được.
Ông ta là người có mặt trong lúc đó, dĩ nhiên ông ta biết Chủ nhiệm Lộ không hề nói như thế. Nhưng thực hư chuyện này cũng chẳng thể nói rõ được, ai có thể nhớ được từng câu từng chữ người khác nói ra chứ? Nhưng sau khi sự việc xảy ra gây áp lực lên Phó cục trưởng Liên, bằng chứng là có mười tám người đã khẳng định nghe thấy Lộ Ngữ Lễ nói điều này.
Còn về phần Lộ Ngữ Lễ? Y nằm trên giường bệnh mà cũng không dám chắc mình có nói câu đó hay không nữa. Dù sao thì ai cũng biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Bản dịch này được thực hiện độc quyền cho truyen.free.