(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 320
Mối oán hận của Seru Bucharest dành cho thành Paris chẳng phải không có lý do, bởi lẽ y từng bị cảnh sát Paris giam giữ một cách hà khắc.
Khi ấy, chốn giam cầm tại sân bay Charles De Gaulle vẫn chưa được dân chúng quốc nội hay biết.
Bởi lẽ đó, khi Trần Thái Trung nghe qua Seru Bucharest bị giam giữ tại nơi ấy ba ngày ròng rã, trong lòng hắn thật khó mà hình dung.
– Chắc hẳn huynh đã phạm lỗi gì chăng?
– Ta nào có làm gì sai trái đâu. Chỉ là bọn họ kỳ thị đối đãi mà thôi… Đúng vậy, chính là kỳ thị!
Nói đến đây, Seru Bucharest trong lòng càng thêm phẫn uất.
Lần ấy, y bay từ Rwada đến Rome, vừa đặt chân xuống phi trường đã bị cảnh sát Paris giữ lại kiểm tra hộ chiếu. Chờ đến khi cảnh sát phát giác y vẫn chưa xin thị thực nhập cảnh Pháp, liền lập tức giáng xuống liên tiếp mười mấy cái tát tai.
Seru Bucharest chẳng còn cách nào khác, đành phải hít một hơi sâu, cố gắng giải bày với cảnh sát rằng y đi Rome, chỉ là quá cảnh tại Paris chứ chẳng hề có ý định rời khỏi phi trường, chỉ ở lại khu vực quá cảnh quốc tế mà thôi, cớ gì lại phải xin thị thực nhập cảnh Pháp?
Nào ngờ, tên cảnh sát kia chẳng buồn nghe y giải thích, liền đẩy thẳng y vào phòng tạm giam.
– Một căn phòng chưa tới hai mươi thước vuông mà chứa chất hơn ba mươi con người. Mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên, lại không có lấy một ô cửa sổ, không nước uống, không thức ăn, chẳng có gì cả…
– Tại đây, người da đen chiếm số đông nhất.
Seru Bucharest thổn thức giải bày,
– Cũng có cả người Ả Rập và người Trung Quốc nữa. Trời đất! Ta thật khinh bỉ cái thứ dân chủ cao độ này. Đối với một quốc gia mà nhân quyền chỉ biết hô hào suông như Rwada này, thì bọn họ nên tự mình nâng cao nhân quyền quốc gia họ trước đi đã.
– Người Trung Quốc ư?
Trần Thái Trung ngẩn ngơ một hồi lâu, mới thận trọng chọn lựa từ ngữ để chất vấn.
– Người trốn tránh… của Trung Quốc ư? Theo ta được biết thì không thể xin thị thực cơ mà?
– Làm gì có? Có người dù đã có thị thực cũng bị giam vào đấy, nói rằng bọn họ có ý định di dân, lại có người bị cho là dùng hộ chiếu giả. Dù sao đi nữa, vẫn chưa từng nghe có kẻ da trắng nào bị giam giữ tại đây cả.
– Nghe qua thì đây chỉ là một quốc gia tầm thường bẩn thỉu mà thôi.
Trần Thái Trung gật gù.
– Nhưng dù sao vẫn ổn, ta cũng chẳng cần bận tâm về vấn đề này nữa. Hộ chiếu của ta là hộ chiếu công vụ, còn của huynh thì sao? Đã xin thị thực nhập Pháp chưa? Lần này đừng để bị bắt nữa đấy!
Nhân viên đoàn khảo sát xúc tiến đầu tư, tất cả đều là hộ chiếu công vụ; riêng hộ chiếu Dương Nhuệ Phong sử dụng lại là hộ chiếu ngoại giao. Có thể thấy, không thể xem thường phái đoàn shopping này được.
– Đương nhiên là phải làm rồi! Khốn kiếp, ta cho rằng bọn chúng làm thế là để kiếm chút tiền phí thị thực!
Seru Bucharest phẫn nộ giải bày.
– Bởi vậy, khi thấy người Pháp tại Rwada, ta chỉ muốn ném mấy viên đá vào mặt bọn chúng.
Thật gan dạ! Trần Thái Trung khẽ bật cười một tiếng, rồi chậm rãi đưa ngón tay cái lên. Trong lòng hắn lại trầm ngâm suy tư, với cung cách hành xử tại sân bay Charles De Gaulle này thì, chẳng lẽ người da vàng… lại bị kỳ thị đến vậy ư?
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu khẽ hỏi Vương Ngọc Đình.
– Vương trưởng phòng, người nhập cư trái phép trong tiếng Anh được gọi là gì?
Hai người Singapore kia phải vất vả lắm mới cầm được máu mũi, sân bay Charles De Gaulle đã hiện ra trước mắt. Nhìn thấy phái đoàn Trần Thái Trung cứ mỉm cười nhìn họ, hai người ấy cũng không thể chịu đựng thêm, bèn xách túi hành lý nhỏ vội vàng rời khỏi phi cơ.
Dẫu vậy, khi đi ngang qua Trần Thái Trung, đôi nam nữ này vẫn cứ ngẩng cao đầu. Vương Ngọc Đình đi phía sau họ, vô cùng kinh ngạc hỏi một câu:
– Thái Trung, cớ sao huynh biết họ bị chảy máu mũi?
– Ha ha ha!
Trần Thái Trung và Tạ Hướng Nam cười phá lên, khiến hai người đi trước đỏ tía cả tai.
– Một lũ người dã man thô lỗ, lại còn vô tri.
Phải đi rất xa rồi, người con gái kia mới phẫn nộ cất lời.
– Ta thật hận chính mình, vì sao ta lại có cùng màu da với những kẻ ấy chứ?
Cơn phẫn nộ còn chưa tan, thì đã bị cảnh sát chặn đứng ngay trước mặt.
– Hộ chiếu của hai vị đâu, xin hãy xuất trình!
Cô gái lập tức không nói một lời, liền thò tay vào lục lọi trong túi xách…
Dần dà, vẻ bực tức trên mặt nàng bị thay bằng nét kinh ngạc, rồi nét kinh ngạc ấy lại bị nỗi sợ hãi lấn át. Nàng quay đầu nhìn về phía bằng hữu của mình.
– David, huynh có chạm vào hộ chiếu của ta không?
– Không mà.
David cũng lật tung túi du lịch lên tìm kiếm, khuôn mặt đã biến sắc không còn chút huyết sắc.
– Thật kỳ lạ! Ta nhớ rõ ràng hộ chiếu của ta đặt trong ví tiền mà…
Hai tên cảnh sát vốn đã khinh thường hai người này, khi nghe hai người này nói vậy liền cùng lúc cười khẩy một tiếng, rồi quay đầu quát lớn:
– Hai người đến nhà khách Lorraine…
Nghe đến đây, Seru Bucharest đang đi phía sau giật mình thon thót.
– Nhà khách ư? Khốn kiếp! Đó chính là phòng tạm giam kia! Hai tên này… chúng xong đời rồi…
Cặp nam nữ kia nghe vậy, dường như đã hiểu ra nơi mình sắp phải đến, liền vội vàng nói:
– Chúng ta là nhân viên chính phủ Singapore, là quan viên chính phủ, các vị không được phép làm thế…
– Singapore ư?
Tên cảnh sát vạm vỡ nhìn tên cảnh sát mập còn lại, cười đểu một tiếng:
– Cái thị trấn bé tí ti ấy mà có chính phủ từ khi nào vậy? Ha ha!
Tên cảnh sát mập cười khẩy, căn bản lười biếng chẳng muốn nói nhiều.
Đột nhiên quát lớn một tiếng:
– Lorraine…
Trần Thái Trung đi phía sau, nở một nụ cười lạnh. Mục đích trong cuộc nói chuyện của hắn là Seru Bucharest.
– Ha ha, huynh đã có thị thực rồi, còn sợ gì nữa? Đối với kẻ nhập cư trái phép thì chẳng thể nương tay…
– Người nhập cư trái phép ư?
Tên cảnh sát mập mạp lập tức bị câu nói này thu hút, ba người Trần Thái Trung lập tức lọt vào tầm mắt của y. Y hắng giọng nói khẽ:
– Lorraine, tống khứ hai tên khỉ da vàng này đi.
– Con heo lông trắng kia, ngươi có thể nhanh hơn một chút được không?
Trần Thái Trung nghe câu này xong liền không nhịn được nữa. Hắn đắc ý nhìn hai kẻ quên cả tổ tông kia lãnh nhận báo ứng. Nhưng người khác lại dám gọi hắn là khỉ da vàng, điều này thật chẳng thể chấp nhận được.
– Khốn kiếp, ngươi nói gì cơ?
Tên cảnh sát mập mạp dừng tay. Mắt thấy hai người Singapore bị bắt đi, y hùng hổ bước đến phía Trần Thái Trung, tay lần mò ra sau lưng nơi cất giấu cây côn.
– Khốn kiếp! Ta nói ngươi là heo lông trắng. Ngươi dám nói lại lần nữa ư?
Trần Thái Trung chẳng thèm để ý đến y, sắc mặt trầm hẳn xuống. Nhìn vẻ mặt, rõ ràng hắn chẳng quen thua kém ai.
– Ngươi có tin ta sẽ đập ngươi một trận không?
Tên cảnh sát mập mạp chẳng nói chẳng rằng, rút dùi cui ra, nhào đến Trần Thái Trung. Chỉ một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng dùi cui vèo vèo xé gió…
Lorraine và hai tên cảnh sát khác thấy tình thế chẳng ổn, liền lập tức dừng bước, đồng loạt nhìn về phía này.
Trần Thái Trung thân mình vừa khẽ động, liền lách qua được đòn gậy ấy, nâng tay lên giáng xuống một bạt tai. ��Bốp” một tiếng, tên cảnh sát to con là thế, cũng phải loạng choạng vài bước mới đứng vững được thân hình.
– Hộ chiếu công vụ!
Vương Ngọc Đình thấy tình thế bất lợi, liền xông lên, cầm chặt tấm hộ chiếu của mình rồi cất tiếng Anh nói:
– Chúng ta là quan chức chính phủ của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tiếng Anh và tiếng Pháp thực ra chẳng khác nhau là mấy, vì vậy hai tên cảnh sát đều hiểu. Nhưng tên cảnh sát mập mạp lắc đầu lia lịa, xông về phía Trần Thái Trung:
– Ngươi chống đối người thi hành công vụ!
– Là ngươi ra tay trước!
Trần Thái Trung nhìn tên khốn đó giơ cây dùi cui lên, bỗng chốc thân thể hắn bật vọt lên cao, tung một cú đá thần sầu rồi nói:
– Ngươi làm nhục chính phủ Trung Quốc, ta sẽ đánh chết ngươi!
Cú đá quá mạnh vào quai hàm tên cảnh sát mập mạp khiến y bay ra ngoài, ngã sóng xoài trên mặt đất.
Những tên cảnh sát xung quanh thấy tình thế chẳng ổn, liền hắng giọng, rồi lập tức vây đến.
– Kẻ này chống đối cảnh sát!
– Các ngươi định làm gì thế hả?
Vương Ngọc Đình hét lớn, muốn xông đến nhưng đã bị Tạ Hướng Nam kéo lại.
– Thái Trung, huynh mau lấy hộ chiếu ra!
Hộ chiếu công vụ lại chẳng thể dùng làm hộ chiếu ngoại giao được! Trần Thái Trung trong lòng hậm hực lẩm bẩm, nhưng Lão Tạ đã nói vậy, thì hắn đành phải làm theo mà thôi.
Nhanh như chớp, Trần Thái Trung đã lấy được tấm hộ chiếu.
– Quan chức chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa!
Câu nói này hắn dùng tiếng Pháp để nói, giọng nói ấy cũng khiến người khác phải kinh ngạc:
– Hộ chiếu công vụ!
– Người Trung Quốc tài giỏi lắm ư? Đây là nước Pháp!
Tên cảnh sát vạm vỡ còn lại nói vậy, thật sự chẳng thể giả vờ không hiểu.
– Ngươi chống đối người thi hành công vụ!
– Ta cũng chẳng nghĩ đây là Điện Biên Phủ.
Trần Thái Trung hắng giọng, lạnh lùng nói. Trường hợp như thế này, ở Tiên Giới đã gặp nhiều, đối với kẻ ngạo mạn hay trốn tránh thì cũng vô dụng mà thôi, chỉ có kiêu ngạo đối chọi với đối phương mới mong giữ được thế chủ động.
– Ở Điện Biên Phủ, các ngươi dám làm nhục người da vàng sao?
– Ngươi… Ta muốn…
Tên cảnh sát vạm vỡ tức đến không nói nên lời. Y đương nhiên nghe thấy đồng nghiệp của mình bị sỉ nhục, nhưng điều này không quan trọng với y. Y hoàn toàn có thể hiệu triệu mọi người vây lại bắt giữ Trần Thái Trung.
Ở sân bay… Cảnh sát nước Pháp có quyền lực tối cao nhất, nhưng vì du khách vây quanh quá đông nên y cũng chẳng dám thi hành mệnh lệnh.
Nhưng Trần Thái Trung lại chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, khiến tên cảnh sát không khỏi bồn chồn lo lắng.
– Tên nhóc ranh này rốt cuộc là từ đâu đến? Mà lại dám huênh hoang đến thế.
– Ngươi muốn gì cũng chẳng quan trọng. Ta chỉ cần tên khốn nạn kia xin lỗi ta!
Trần Thái Trung chẳng thèm để ý gì cả, vừa nói, vừa đi đến chỗ tên cảnh sát mập mạp, lại bổ sung thêm một cú đá.
– Tên khốn, ngươi không cần giả vờ!
Lần này Tạ Hướng Nam không kéo Vương Ngọc Đình nữa, mà cả hai cùng chạy đến, sống chết lôi kéo Trần Thái Trung đi:
– Thái Trung, huynh không thể làm như thế!
Mấy tên cảnh sát bên kia cũng đã phản ứng kịp thời, liền chạy lại ��ỡ tên cảnh sát mập mạp kia, đồng thời vây lấy Trần Thái Trung:
– Ngươi phải đi với bọn ta một chuyến!
– Hắn nhất định phải xin lỗi!
Trần Thái Trung nhất định không chịu buông tha tên cảnh sát mập mạp, vừa nói, vừa quay sang phía Tạ Hướng Nam và Vương Ngọc Đình, dặn dò:
– Hai vị cứ đi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm đến sau.
– Cả hai ngươi đều không được đi đâu cả!
Lúc này, một gã Tây trung niên gầy gò đi tới:
– Ta là Thượng nghị sĩ Delanoe, ta có thể chứng minh các ngươi có khả nghi tham gia vào hoạt động khủng bố.
Bản dịch này chỉ được phép lưu truyền tại truyen.free, không được sao chép dưới bất kỳ hình thức nào.