Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 379

Ngay khi Mã Phong Tử vừa dứt lời, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm:

- Các anh chị đang làm cái gì vậy? Lộn xộn hết cả, còn ra thể thống của cảnh sát nhân dân nữa không?

Trần Thái Trung ngẩng đầu nhìn, trong lòng vui vẻ, người đến là người quen cũ – Lưu Đông Khải. Hắn không hề hay biết Lưu Đông Khải đã từng có mặt trong vụ việc ở Đế Vương Cung, nhưng dù có biết, hắn cũng chẳng bận tâm. Thường Tam đã kéo theo quá nhiều người, hắn nào có công phu đi tính toán từng người một?

- Phó cục trưởng Lưu? Chẳng phải trong cục đang có… ừm, một hành động sao? Sao anh lại nhớ mà ghé qua đây vậy?

Lưu Đông Khải thấy hắn, vẻ mặt đang nghiêm nghị bỗng nở nụ cười, gật đầu chào hắn rồi lại nghiêm giọng quát lớn vào đám cảnh sát trong phòng:

- Ai làm việc nấy đi, đây là cục cảnh sát, không phải cái chợ!

Vừa nghe những lời này, sắc mặt Trần Thái Trung lập tức biến đổi. Hắn không rõ Lưu Đông Khải đang nói cho ai nghe, nhưng ông ta vừa đến đã ra vẻ bề trên như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

- Lão Lưu, ông nói thế là có ý gì?

May mà trong lòng hắn vẫn ghi nhớ sự chăm sóc của Lưu Đông Khải dành cho Mông Hiểu Diễm, nếu không, những lời khó nghe đã thốt ra rồi – ông ta muốn diễu võ dương oai với ai chứ? Hay muốn chứng tỏ sự tồn tại của bản thân?

Lưu Đông Khải đâu ngờ vị này lật mặt còn nhanh hơn lật sách? Mới mấy ngày trước hắn ta còn tặng mình một hộp xì gà đắt tiền cơ mà. Tuy nhiên, mục đích ông ta đến đây chủ yếu là để xoa dịu đám người của Hợp Lực và Trần Thái Trung. Nghe Trần Thái Trung nói một câu mập mờ, nước đôi như vậy, ông ta vẫn tươi cười gật đầu.

- Thái Trung, tính cách làm việc của tôi anh đâu phải không biết, luôn chính trực, chuyện này rốt cuộc cũng phải cho mọi người một lời giải thích.

Nói đến đây, y nhướn mày,

- Nhưng mà… sự việc biến thành ra nông nỗi này, thật sự không ra thể thống gì.

Ồ, ra là thế, Trần Thái Trung cười gật đầu, không nói gì thêm.

Hắn không nói thêm lời nào, nhóm cảnh sát đứng cạnh đều âm thầm ghi nhớ cuộc đối thoại giữa hai người. Lưu Đông Khải vốn nổi tiếng là người mặt lạnh trong cục, vậy mà đối với Trần Thái Trung cũng phải hạ thấp thái độ… Từ nay về sau, phân cục Hồ Tây chắc chắn không ai dám gây khó dễ cho nhà máy bé nhỏ kia nữa rồi.

Đó là chuyện sau này hãy nói. Thấy Trần Thái Trung nổi giận, Lưu Đông Khải vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng thì thầm. Rất nhanh, hai người đã nhất trí thỏa thuận về sự việc hôm nay.

- T���ng giám đốc Mã, đi thôi, tôi đưa anh đến bệnh viện.

Trần Thái Trung tiến lên, nắm lấy Mã Phong Tử. Hắn và Thập Thất giả vờ đỡ y ra ngoài. Lúc sắp đi, hắn vẫn không quên gật đầu với Phó cục trưởng Lưu.

- Sếp Lưu, những kẻ tham gia đập phá, ông nên nhanh chóng tìm ra nhé.

Lưu Đông Khải với vẻ mặt bí xị gật đầu. Thấy bọn ôn thần đã rời đi, ông ta lại lắc đầu thở dài. Một Phó cục trưởng khác thấy vậy, thấp thỏm lo lắng hỏi một câu:

- Sếp Lưu, đây… đây có được tính là không có chuyện gì không?

Y cảm thấy thời gian trước mắt trôi thật chậm, chuyện này được giải quyết xong sớm ngày nào thì mọi người mới yên tâm ngày đó.

- Không có gì là không có gì, chỉ có điều…

Lưu Đông Khải liếc nhìn y, lửa giận lại bùng lên.

Tôi nói, trong cục bảo các anh gây chút áp lực cho Hợp Lực, chứ không bảo các anh nhốt người. Anh có biết mình đã làm cục cảnh sát phải chịu bao nhiêu điều xấu hổ không?

Vấn đề này, Mã Phong Tử ngồi trên xe cũng đã hỏi. Y và Thập Thất chen chúc ngồi phía sau chiếc Lincoln. Còn Lưu Vọng Nam thì lái chiếc Santana của Thập Thất.

- Anh Trần, bọn chúng đã đáp ứng những gì?

Trần Thái Trung hờ hững đáp:

- Cũng không có đáp ứng gì cả, cũng không bắt bọn họ bồi thường.

- Chỉ là bảo bọn họ tìm ra toàn bộ những kẻ đã đập phá, tường đổ như thế nào thì cứ để bọn chúng xây lại như vậy, chúng ta khỏi phải tốn công thuê người.

- Đúng, nên làm như vậy.

Thập Thất nghe vậy vỗ tay, tỏ vẻ hài lòng.

- Chết tiệt, tiền thì chúng ta không thiếu, quyết không để người khác bắt nạt nữa. Tôi muốn xem, về sau tên khốn kiếp nào còn dám xúc phạm anh Mã!

- Anh Thập Thất, anh nói thế, tôi nào dám nhận.

Trước mặt Thập Thất, Mã Phong Tử bây giờ nào dám lộn xộn? Hôm nay dù sao người ta cũng đã đến cung cấp tin tức cho mình, làm người không thể quên ơn.

Y cũng đã thừa nhận. Lời nói của Trần Thái Trung có lý, nhưng nghĩ đến những thiết bị bị đập phá, trong lòng y ít nhiều vẫn có chút đau lòng. Hơn nữa, y còn một vấn đề rất quan trọng cần hỏi:

- Anh Trần, rõ ràng với số lượng người như vậy, trong thời gian ngắn thế thì khẳng định không thể bắt hết. Chẳng lẽ hai bức tường đó, cứ bỏ mặc nó bị phá sao? Vậy nhà máy sửa chữa ô tô… hoạt động thế nào đây?

- Phá thì cũng đã phá rồi.

Thập Thất khẽ cười một tiếng, y đã cân nhắc kỹ tình hình rồi.

- Anh cứ làm việc ngay trong xưởng bị phá hỏng là được rồi. Yên tâm, cho dù người ngoài đường có thấy anh tân trang xe lậu, cũng không ai dám làm gì đâu.

- Vậy cũng phải.

Mã Phong Tử gật đầu lia lịa. Y hiểu rõ đạo lý này, đương lúc này, ai còn dám không biết điều nữa?

Trần Thái Trung chép miệng, hơi bất mãn.

- Các anh đoán mò cái gì vậy? Bắt được vài người, bảo bọn chúng xây tường trước. Phong Tử, anh chú ý quan sát kỹ bên phân cục, nên thường xuyên thúc giục một chút.

- Với thời gian dài như vậy, mấy người này cũng sẽ xây xong tường thôi.

Đinh Tiểu Ninh ban đầu yên vị ở ghế phụ không nói một lời, nhưng nghe được câu nói đó, cô cảm thấy có chút khó hiểu.

- Khi đó cũng chưa bắt hết toàn bộ được.

- Thế thì càng tốt, không thể để họ đập đổ rồi xây lại tường sao?

Trần Thái Trung liếc nhìn cô ta một cái.

- Dù sao lúc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cứ coi như là bồi dưỡng cho xã hội những người thạo đủ loại nghề nghiệp đi.

Lời vừa nói ra, trong xe nhất thời im phăng phắc. Mã Phong Tử và Thập Thất trao đổi ánh mắt, đều nhận ra đối phương cũng giống mình, ngẩn người như tượng gỗ: đã gặp qua không ít kẻ bỉ ổi, nhưng chưa từng thấy ai bỉ ổi như Trưởng phòng Trần. Cảnh giới của hai chúng ta, quả thực còn thua xa hắn.

Thấy mọi người đều không ai nói gì, Trần Thái Trung lấy điện thoại di động ra đưa cho Đinh Tiểu Ninh:

- Giúp anh gọi điện thoại cho Cổ Hân, tên này hôm nay được bổ nhiệm rồi, ừm, bảo hắn khao một bữa…

Đinh Tiểu Ninh gọi nhưng không được.

- Tắt máy.

Không chỉ Cổ Hân tắt máy, mà Lý Nãi Nhược, người mới nhậm chức đồn trưởng, cũng tắt máy. Tất nhiên, cục thành phố cũng tổ chức hành động bắt giữ quy mô lớn, sử dụng cảnh sát vũ trang. Tuy nhiên, nếu không có sự phối hợp của cảnh sát địa phương thì không được. Triệu Đại Đình, Cổ Hân, Lý Nãi Nhược là những người đáng tin cậy, không có vấn đề gì, đương nhiên trong cục không thể bỏ qua họ.

Đối với các tổ chức xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng mà nói, ngày 29 tháng 12 năm 1997 tuyệt đối là một ngày trọng đại. Thế lực “Thường Lão Tam”, vốn đã lộng hành nhiều năm ở thành phố Phượng Hoàng với những tội ác xấu xa, nay chỉ trong một đêm đã biến mất tan thành mây khói. Bản thân Thường Lão Tam cùng đồng bọn đắc lực Hắc Tử cũng đã sa lưới pháp luật tại thành phố Tố Ba.

Việc bắt giữ ở thành phố Tô Ba diễn ra thuận lợi như vậy, lại có phần thú vị. Bởi lẽ, đó không phải địa bàn của Thường Tam, cũng không có nhiều người biết đến y. Thế nhưng, Mông Nghệ đã gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Chính pháp Thích Vĩnh Thịnh.

- Thuộc hạ của ông quả là người tốt. Bây giờ thì hay rồi, điện thoại từ cấp trên liên tục gọi đến tôi, Bí thư Thích xem rồi xử lý đi…

Thích Vĩnh Thịnh vừa nghe xong liền lo lắng, lập tức cho gọi Lư Cương đến, vẻ mặt y lộ rõ sự đau lòng:

- Tiểu Lư, anh làm tôi thật sự quá thất vọng. Thân là cảnh sát nhân dân, anh lại cấu kết thông đồng với đám xã hội đen, tìm mọi cách chèn ép quần chúng. Anh nói tôi nghe xem, tinh thần Đảng và nguyên tắc của anh để đâu rồi? Hả?

Lư Cương đờ đẫn tại chỗ, gã đâu ngờ rằng bản thân chỉ tùy tiện ra mặt giúp Thường Tam đối phó với hai kẻ không an phận một chút, mà lại có thể dẫn đến kết quả như vậy?

Nói thật lòng, bản thân gã cũng biết, những năm gần đây, con đường quan lộ của mình khá thuận lợi, do đó có chút tự đắc cũng là chuyện thường tình. Từ trước đến giờ chẳng có cách nào kìm nén được, nhưng mà, bình thường gã đã tương đối bớt phóng túng và khiêm tốn rồi cơ mà.

Hơn nữa, khi gã giúp chèn ép nhà máy sửa chữa ô tô, Thường Tam đã nói rất rõ ràng với gã, quả thực đây chỉ là hai băng nhóm đang ra sức đấu đá nhau, một kiểu đấu lừa bịp mà thôi. Gã tin rằng Thường Tam không dám lừa gã.

Giao tình giữa Lư Cương và Thường Tam được kết nối từ khi còn ở thành phố Phượng Hoàng. Lúc bấy giờ, khi Lư Cương được bổ nhiệm vào chức Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Phượng Hoàng, điều này đã làm vô số người phải ngỡ ngàng. Không ai ngờ đến, cả hai ứng cử viên thuộc phe Mông và phe Đảng, vốn đang tranh giành khốc liệt, đều bị loại bỏ.

Như vậy, việc một c��n bộ "hàng không" như Cục trưởng Lư Cương có thể phát huy tác dụng ở Cục cảnh sát thành phố Phượng Hoàng cũng có thể hình dung được. Đúng vậy, y đã bị mất quyền lực, mệnh lệnh không thể ra khỏi văn phòng của mình.

Chính vào lúc này, Thường Tam đang tìm cách rửa sạch tội lỗi, tích cực liên hệ với cục cảnh sát. Cứ ba bốn ngày y lại lui tới cục cảnh sát. Người khác không nể mặt Cục trưởng Lư, nhưng gã thì lại nể!

Nhờ có sự phối hợp của Thường Lão Tam, Lư Cương mới có thể thoải mái phô trương quyền lực tại Cục cảnh sát thành phố Phượng Hoàng. Lưu manh là gì? Đó chính là cảnh sát ngoài biên chế. Cảnh sát quản lý được, Thường Lão Tam cũng quản lý được. Cảnh sát quản lý không được, Lão Thường Tam vẫn có thể quản lý được.

Không phải không có người dị nghị. Cũng không phải không có ai phản kháng. Thậm chí lúc đó, không ít người đã tìm cách muốn hạ bệ Thường Tam. Nhưng Lư Cương đúng lúc ấy cũng là lão đại trên danh nghĩa của Cục cảnh sát thành phố Phượng Hoàng. Các anh có thể làm tôi mất quyền lực thì được, nhưng muốn xử lý ai đó mà không có sự đồng ý của tôi, thì tuyệt đối không thể được.

Cho dù trong tình huống này, Lư Cương vẫn dần dần thâu tóm được quyền lực ở Cục cảnh sát thành phố Phượng Hoàng. Mặc dù Thường Tam nổi tiếng với biệt danh “bàn tay thép”, sau này cũng phải chạy đến chỗ Lư Cương nhờ vả. Thậm chí vụ án giết người man rợ gây chấn động cả nước kia, cũng là nhờ có “bàn tay thép” giúp đỡ điều tra ra hung thủ. Nếu như không có Thường Tam mở ra cục diện ở thành phố Phượng Hoàng, công lao này không thể thuộc về Lư Cương.

Hơn nữa, y cảm giác được dường như còn có người khác cũng gọi điện cho Đậu Minh Huy, sếp lớn của sở cảnh sát tỉnh, để thăm dò, hy vọng chèn ép nhà máy sửa chữa ô tô. Bởi vì khi y hỏi Hứa Thiệu Huy về câu trả lời của Đậu Minh Huy, ông ta cũng không nói gì.

Tóm lại, Lư Cương cảm thấy không có gì quan trọng hơn việc nắm giữ người đứng đầu. Lại còn là trên địa bàn cũ của mình, chào hỏi một chút thì có sao đâu?

Thiên truyện này, truyen.free độc quyền biên dịch và sở hữu, không cho phép chuyển ngữ trái phép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free