(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 380
Đối mặt với lời chất vấn của Thích Vĩnh Thịnh, sau một lúc, Lư Cương mới trấn tĩnh lại được tinh thần, đương nhiên liền giả vờ ngây ngốc hỏi lại:
– Thích Bí thư, ý ngài là gì? Tại hạ nghe không hiểu.
– Nghe không hiểu cũng chẳng sao, dù gì chuyện đã bại lộ, Mông Bí thư cũng đã bị phê bình.
Thích Vĩnh Thịnh khẽ cười nhạt, cũng không cần giải thích thêm.
– Hôm nay ta tìm ngươi nói chuyện, lẽ nào ngươi muốn đợi đến khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương tìm tới mới chịu phục?
– Không thể nào? Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ?
Lư Cương quả thực vẫn chưa hiểu rõ sự tình, song từ trước đến nay, y luôn vô cùng kính nể Thích Bí thư, hơn nữa Thích Bí thư cũng rất đỗi chiếu cố y. Giờ đây, giọng điệu lại gay gắt đến nhường này, e rằng đây không phải là chuyện nhỏ nhặt.
– Tại hạ thực sự rất oan ức.
Đến lúc này, y đã hiểu ra, việc gánh vác trách nhiệm cũng chẳng ích gì. Dù bản thân y có thể gánh chịu, song Vương Hoành Vĩ và Chương Nghiêu Đông chưa chắc đã muốn giúp y gánh vác. Dù cho hai người đó có muốn dấn thân vào nguy hiểm để giúp y, thì những người biết rõ mối quan hệ giữa y và Thường Tam cũng nhiều vô kể, căn bản chẳng cần điều tra quá nhiều.
– Tuy nhiên, chẳng qua chỉ là hai đám lưu manh đánh nhau, ta ra tay trấn áp giúp thì có gì sai? Một chuyện nhỏ như thế này có cần thiết phải làm nghiêm trọng đến vậy không?
– Vậy ý ngươi là ta đang đùa giỡn với ngươi sao?
Thích Vĩnh Thịnh cơ bản chẳng bận tâm đến vấn đề này, y chỉ biết Mông Bí thư đang nổi cơn lôi đình, cần phải làm rõ sự việc trước, sau đó mới tính tiếp.
– Ngươi hãy nói lại toàn bộ sự việc cho ta nghe một cách đơn giản xem nào.
Còn gì đáng nói đây? Chỉ vài ba câu, Lư Cương đã thuật lại rõ ràng toàn bộ sự tình, song chẳng dám thừa nhận rằng bản thân y cũng muốn đối đầu với Hứa Thiệu Huy. Nếu không, con đường tìm đến cái chết của y sẽ càng nhanh hơn.
– Ta thừa nhận, trong sự việc này, ta đã lên tiếng giúp một bên, song ý ta là ý tốt.
– Ý ngươi tốt hay ý xấu, ta không muốn bàn tới. Mông Bí thư đã định tính đến việc khuyên răn Chương Nghiêu Đông trước tiên.
Thích Vĩnh Thịnh cũng là người từ cấp dưới từng bước thăng tiến lên, đối với loại "mèo béo" này thì quá rõ ràng rồi, ý tốt hay ý xấu thì giải quyết được gì? Vấn đề nằm ở chỗ Mông Nghệ đang rất nghiêm túc.
Y bình tĩnh nhìn Lư Cương, lắc đầu thở dài, rồi nói:
– Sau này ngươi nên làm gì, không cần ta phải dạy thêm nữa chứ?
Tìm người gánh vác trách nhiệm ư? Sự việc đến nước này, Lư Cương cũng đã rối trí vô cùng, nhưng bây giờ biết tìm ai đây? Đây lại là một vấn đề nan giải. Thôi được... Vẫn còn một vấn đề nữa là phải thỉnh giáo Thích Bí thư.
– Vĩnh Thịnh Bí thư, việc này... ngài xem làm sao có thể kết thúc ổn thỏa đây?
– Ngươi tự nói đi.
Ánh mắt Thích Vĩnh Thịnh lạnh băng. Nếu là người khác, ắt hẳn đã phải nhận những đồng tiền bất chính của Lư Cương vào mỗi dịp Tết.
– Tại hạ đã hiểu.
Lư Cương ngẩn người một lát, đoạn thở dài, cúi đầu, đứng dậy định rời đi, song không ngờ Thích Vĩnh Thịnh lại nói thêm một câu:
– Nghe nói tên lưu manh họ Thường kia, giờ vẫn còn ở Tố Ba?
Dưới áp lực này, Lư Cương đã không còn lựa chọn nào khác. Thường Tam biết rất nhiều việc riêng của y, nhưng nếu giờ đây hắn không muốn phối hợp, thì đó chính là vấn đề thái độ.
Chỉ cần thái độ tốt, chẳng lẽ lại không có cơ hội cải tử hồi sinh? Hơn nữa, chỉ cần không có phản kháng, khi tìm người gánh vác trách nhiệm, mọi người cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Hình tượng chính phủ cũng cần phải được xem xét lại.
Nếu không, chỉ cần Hứa Thiệu Huy ra mặt, y cũng đã bị xử lý rồi.
Chẳng có chân trong, chỉ toàn là quan hệ quen biết hời hợt. Lư Cương cười khổ sở. Y hiểu rõ, đây chính là điều trí mạng hại y. Y dựa vào thành tích, sự đề bạt và tán thưởng bản thân mà đi lên, cùng lắm cũng chỉ là một tên xã hội đen của tỉnh. Trong cuộc đấu ở đẳng cấp này, y chẳng có mấy khả năng.
Vì thế, Thường Tam và Đặng Chí, biệt hiệu “Hắc Tử”, đã bị bắt tại nhà khách!
Đối với toàn bộ giới quan chức tỉnh Thiên Nam, sự việc lần này chẳng đáng là bao, thậm chí không hề gây sóng gió tại thành phố Tố Ba, thủ phủ của tỉnh. Hơn nữa, hai ngày sau, Văn phòng Chiêu thương thành phố Phượng Hoàng còn đăng một bài đặc san Tết Nguyên Đán nổi bật trên “Thiên Nam Nhật Báo”.
Đặc san Nguyên Đán, thông thường đều đăng tải những bản tổng kết công việc của Chính phủ năm cũ và những kế hoạch phát triển của năm mới. Thế nhưng giờ đây, Văn phòng Chiêu thương thành phố Phượng Hoàng lại chiếm một phần không nhỏ trên mặt báo. Trong một năm qua, ngoài việc Văn phòng Chiêu thương nhiều lần dũng cảm đấu tranh với các thế lực đen tối để bảo vệ môi trường đầu tư, đoàn khảo sát thị trường thu hút đầu tư châu Âu của họ cũng đã gặt hái được những thành công vô cùng lớn.
Trong tình hình kinh tế bất thường của năm 1997, đây quả thực kh��ng phải là một thành tựu nhỏ, áp lực mà chính phủ phải chịu đựng quả thực rất lớn.
Trong bài viết này còn có một điểm khá lạ, đó là có nhắc tới Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nói rằng tỉnh đã dành sự ủng hộ rất lớn và tỏ ra vô cùng quan tâm đối với chuyến khảo sát này.
Đương nhiên, bài viết sẽ không đề cập cụ thể xem có ai từ trong tỉnh được cử đi tham dự hay không, dù sao... Cho dù có tham dự, hơn nữa, còn có ý muốn kéo thêm một thành phố hữu hảo nữa về cho thành phố Tố Ba.
Đúng vậy, thành phố Phượng Hoàng đã thiết lập quan hệ hữu nghị với ba thành phố khác, nhưng Birmingham, thành phố lớn thứ hai nước Anh, trong tương lai không xa sẽ cùng ký kết hiệp định với thành phố Tố Ba.
Đây chính là sự khuất phục của Chương Nghiêu Đông. Chẳng còn cách nào khác, trong vụ việc của Thường Tam, y quả thực đã chịu ảnh hưởng quá bị động, thậm chí còn không thương lượng với Đoạn Vĩ Hoa, mà một mình đưa ra quyết định: "Được thôi, vậy nhường Manchester là được rồi."
Nếu trong lòng không có mâu thuẫn cảm xúc, hắn s�� cẩn thận suy nghĩ để giải quyết việc này. Y chợt nhận ra tầm nhìn của Đoạn Vĩ Hoa còn xa hơn y rất nhiều. Điều này không thể phủ nhận, nếu bỏ đi cái tính hiếu thắng kia thì đây quả là một ý kiến cực hay.
Người trong tỉnh và trong thành phố, người nhà không những đi chơi hết, lại còn mang thành tích trở về, đúng theo câu 'bạn tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt'. Nếu ở trong quá khứ, đây có thể làm nên danh tiếng lẫy lừng. Nhưng hiện tại... có thể dùng nó để bịt miệng mọi người, khiến họ không thể thêm bớt gì về chuyện của Thường Tam là được.
Đương nhiên, Chương Bí thư nếu muốn đền đáp ân tình, ắt phải làm cho tới nơi tới chốn. Y có thể nghe ngóng một chút về tình hình tiến triển của Manchester, song trong chuyện này do bản thân không muốn, nên đã không thông qua Đoạn Vĩ Hoa cũng chẳng thông qua Tần Liên Thành, mà đã gọi điện cho cấp trên của mình là Ngô Ngôn.
– Tiểu Ngô, em có quen biết Trần Thái Trung không?
Ngô Ngôn vừa nghe thấy câu nói này, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, một cảm giác như chạm vào điều cấm kỵ lập tức dâng lên, cô không muốn người khác biết. May mắn thay, Chương Bí thư chỉ muốn thông qua cô để hiểu rõ hơn sự việc. Dù nói thế nào đi nữa, Trần Thái Trung cũng là người từ quận Hoàng Sơn của cô mà ra.
Bởi vậy, Ngô Bí thư cuối cùng cũng có cơ hội đường đường chính chính ăn tối với Trần Thái Trung lần nữa, đương nhiên là sau khi ăn cơm xong, ai về nhà nấy. Cho tới lúc nửa đêm, thì câu 'Tiên nhân Bạch Hổ nhất tương phùng, liền thắng lại khước nhân gian vô số' lại ứng nghiệm.
Hai người các ngươi thẳng thắn, nhưng Chương Nghiêu Đông thì không như vậy. Theo ta, Manchester đã xác định rõ rồi, chỉ còn lại Birmingham mà thôi, quả thực rất đáng tiếc, thành phố lớn thứ hai nước Anh… của ta.
Song đến giờ, cũng là do Chương Bí thư do dự. Ôi, Birmingham là Birmingham, nếu nghĩ ở góc độ khác, cũng chỉ là muốn làm đẹp bộ mặt cho Tố Ba mà thôi. Vậy thì “phong ba của Hợp Lực” cũng nên kết thúc tại đây thôi?
Y đã bớt lo hơn, nhưng có người lại không muốn vậy. Trần Thái Trung chỉ ở lại nhà Ngô Ngôn nửa ngày, thì Mông Hiểu Diễm đã lập tức nhúng tay vào.
Mông Chủ nhiệm... ồ không, là Mông Hiệu trưởng, cô đã ngầm đồng ý cho Trần Thái Trung quyến rũ hai người phụ nữ kia, nhưng cô cũng có điều kiện riêng: "Giờ ta không còn quản nhiều nữa, cũng không có tư cách quản nhiều đến vậy. Chỉ cần cách một ngày, anh phải đến chỗ em một tối và phải chịu phí tá túc mới được."
Kết quả là Trần Thái Trung vừa đến nhà Ngô Ngôn một chuyến, thì ngay hôm sau Mông Hiểu Diễm đã gọi điện tới Văn phòng Chiêu thương.
Thoáng cái đã đến ngày 31, trường học đã nghỉ. Mông Hiệu trưởng miệng nói không có chuyện gì vào tối hôm qua, lại còn đưa ra lời mời rất thịnh tình:
– Thái Trung, sau Tết chúng ta đi Hải Nam chơi một chuyến được không?
– Ôi!
Thái Trung thở dài, tự nhủ: "Nói thật lòng, giờ ta có thể đi đâu?"
– Chuyện của Thường Tam, cô cũng biết rồi, giờ vẫn chưa giải quyết xong, để sau đi?
– Vậy thì đi thăm anh em nhà họ Đào cùng em được không?
Mông Hiểu Diễm cố tìm lý do. Cô cũng biết tại sao hôm nay mình lại quấn lấy Trần Thái Trung như vậy, có lẽ là do trường học được nghỉ, hoặc là do chu kỳ sinh học sắp đến rồi?
– Dù sao thì giam giữ bọn họ cũng không được, vẫn phải khiến họ móc tiền ra.
Sau đó, Mông Hiểu Diễm đã đưa cho người dân công kia 50 tệ để đi băng bó vết thương, chẳng còn cách nào khác, dù gì lòng người cũng là thịt mà. Nhưng cô lại càng tỏ ra căm hận hai anh em nhà họ Đào hơn, nhất định phải lấy được tiền từ tay hai gã này mới cam tâm.
– A, cô không nói thì ta cũng quên mất.
Trần Thái Trung nghĩ bụng, ông Lý đã lên chức rồi, cũng phải đi tới đó thăm hỏi mới phải. Quan trường vốn là như vậy, có đôi khi không lợi dụng họ thì coi như khinh thường họ, mà chưa chắc đã giải quyết xong khúc mắc.
– Trưa nhé, đợi chút ta có chuyện muốn thương lượng với Tần Chủ nhiệm, tổng kết cá nhân nên viết thế nào?
Anh em nhà họ Đào sau khi bị đưa vào trại tạm giam tại đồn công an quận Khai Phát, bạn bè và người nhà của hai tên đều tới, hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chức Phó Chính của đồn công an này đang toàn tâm toàn ý nhận mệnh, không ai để ý tới bọn chúng, những cảnh sát khác đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
– Bắt bọn chúng đều có nguyên nhân cả, mọi người không cần hỏi gì cả, phải tin tưởng cảnh sát nhân dân!
Nhưng trong khoảng thời gian sau đó, Cổ Hòa Lý vừa mới nhậm chức không lâu đã tham gia vào vụ án lớn bắt giữ “tập đoàn thế lực hắc ám Thường Tam”, tất nhiên là chẳng muốn bận tâm đến chuyện của hai tên này.
Dù sao đi nữa, mặc kệ nói gì, cho dù không có lý do gì, đồn cảnh sát giam giữ 24 giờ cũng không có vấn đề gì, trong tình huống đặc biệt còn có thể kéo dài 48 tiếng.
Song vấn đề chính là hai tên này bị bắt vào đây từ sáng sớm ngày 29, và giữ đến sáng sớm ngày 31. Như vậy đã đủ 48 tiếng rồi, áp lực của đồn cảnh sát khu kinh tế cũng lớn hơn một chút.
Mỗi đoạn văn trong bản dịch này đều là tâm huyết riêng của truyen.free dành tặng quý độc giả.