(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 395
Nhận thấy điều này, Trần Thái Trung cũng chẳng muốn phí lời nữa, đợi Chủ tịch xã Khương than vãn xong, liền mở miệng đi thẳng vào vấn đề chính.
– Lão Khương, đừng làm những chuyện vô ích nữa, nói thật đi, tên Trương Cẩu Thặng này, anh có ý định bao che cho hắn không?
– Ôi, tôi với hắn nào có quan h�� gì như vậy.
Khương Thế Kiệt cười khổ một tiếng, mặc kệ Trương Cẩu Thặng đang đứng ngay đó.
– Ý tôi là, chỉ thị “Ba xuống nông thôn” của Bí thư Ngô ở quận Hoành Sơn vẫn chưa đến một tháng, bọn khốn này đã gây ra vụ án lớn như vậy, lại thêm chuyện thôn Tiểu Chương vừa qua đi, nếu để sự việc này vỡ lở, chức Chủ tịch xã này của tôi… e rằng không thể giữ nổi nữa.
– “Ba xuống nông thôn” chẳng phải là “khoa học kỹ thuật, văn hóa, vệ sinh xuống nông thôn” sao?
Đường Diệc Huyên hơi lấy làm lạ, cô nhìn sang Trần Thái Trung.
– Điều này… thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?
– Nòng cốt của “Ba xuống nông thôn” là xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa, cô nói xem có liên quan hay không?
Trần Thái Trung nghe câu hỏi này của cô thì hơi dở khóc dở cười, chẳng phải lời lẽ là do người giải thích sao?
– Hành vi này của bọn họ, có thể coi là nông thôn mới hay nông thôn cũ? Hơn nữa, với bản chất hiện tại, họ đang phá hoại sự ổn định của trật tự xã hội, phá hoại môi trường đầu tư, và nếu cứ kéo dài như vậy, mười, hai mươi năm sau, liệu nó còn ra thể thống gì nữa?
Hai người họ đứng bên cạnh nói thầm, không bao lâu sau, Chủ tịch xã Khương đã nắm chặt cuốn sổ trong tay đi tới.
– Trưởng phòng Trần, danh sách bọn khốn này, tôi đã ghi lại rồi, anh bảo phải làm thế nào?
– Tôi nói à, bảo Cục cảnh sát thành phố bắt hết bọn chúng lại, rồi tra khảo chủ mưu!
Trần Thái Trung ban đầu sắc mặt sa sầm, nhìn thấy Khương Thế Kiệt không tự chủ được mà biến sắc, mới cười phá lên.
– Tuy nhiên, lão Khương anh vẫn hết lòng vì việc này lắm, trong lòng tôi rõ. Nếu là chuyện khác, tôi cũng không nói, tôi chỉ cần… sau này không còn chuyện như thế này nữa!
– Chuyện đó thì tuyệt đối sẽ không có nữa.
Khương Thế Kiệt lắc đầu.
– Sau kỳ nghỉ dài, tôi sẽ lại nhấn mạnh một chút. Hơn nữa, Cục trưởng Cổ bây giờ, chẳng phải là người của anh sao? Tôi chỉ sợ lần sau nếu có chuyện, anh căn bản sẽ không tìm đến tôi nữa!
Cái gọi là đặc sắc của quan trường cấp dưới, chính là như thế này: giữa các phe cánh với nhau, sự phân chia cực kỳ rõ ràng, chứ không hỗn độn như cấp trên. Phần lớn là bởi vì, sự vươn lên của cấp dưới, bắt buộc phải thông qua sự tán thưởng của một vài lãnh đạo nào đó, chứ không giống như cấp trên, những xung đột lợi ích ở cấp trên lại rất ít khi được nói rõ ràng.
Hơn nữa, trong quan trường cấp dưới, những lời đồn đại cũng lan truyền khá nhanh; mối quan hệ giữa Trần Thái Trung và Cổ Hân, kể từ ngày Cục trưởng cục cảnh sát được bổ nhiệm, đã lan truyền điên cuồng.
Đang nói chuyện thì xe kéo tới, Khương Thế Kiệt cũng không quan tâm đám dân đang đứng bên cạnh, quay đầu cười với Trần Thái Trung.
– Được rồi, chắc đã làm ảnh hưởng đến bữa cơm của các anh rồi nhỉ? Hôm nay, khách sạn Phượng Hoàng để tôi mời, Thái Trung anh đừng khách sáo nữa đấy.
Trần Thái Trung thì không sao cả; Chủ tịch xã Khương vội vã đến đúng lúc thế này, e là bữa tối cũng chưa kịp ăn đâu. Tuy nhiên, Đường Diệc Huyên thì chưa chắc sẽ dùng bữa cơm này nhỉ? Hắn quay đầu nhìn cô.
– Cô có đi không?
– Tôi…
Đường Diệc Huyên do dự m���t chút, cuối cùng cũng gật đầu.
– Được thôi. Cả buổi chiều bận rộn, vừa hay tôi cũng hơi đói rồi.
Đổi lại nơi khác, cô có lẽ sẽ từ chối ngay, nhưng khách sạn Phượng Hoàng thì không sao. Cơ sở vật chất ở đó không mạnh hơn Hải Thượng Minh Nguyệt, nhưng điểm mạnh là nơi đây được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ định tiếp đãi, nơi cán bộ chính quyền ra vào nhiều nhất.
Nếu chỉ có cô và Trần Thái Trung hai người, có đánh chết cô cũng sẽ không đi khách sạn Phượng Hoàng, vì như vậy quá dễ bị người khác phát hiện, rước lấy lời ra tiếng vào. Nhưng bây giờ thêm Khương Thế Kiệt đến nữa, đi nơi khác lại không thích hợp, vậy nên tự nhiên thoải mái đến khách sạn Phượng Hoàng mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng chứng tỏ trong lòng vô tư.
Hai người ngồi trên chiếc xe Jeep cũ nát của Khương Thế Kiệt. Khi đến khách sạn Phượng Hoàng đã sáu giờ rưỡi, Khương Thế Kiệt đậu chiếc xe Jeep thẳng bên đường.
– Được rồi, chiếc xe nát này cứ để ở đây vậy, muốn lái vào trong còn phải khua môi múa mép với bảo vệ.
Trần Thái Trung nghe thấy chỉ cười.
– Lão Khương, anh mà lại thiếu mỗi chiếc xe sao? Giả vờ thanh liêm cũng không phải cách như anh thế này, ra ngoài làm việc, ảnh hưởng hình tượng biết mấy chứ?
– Không có tiền mà.
Khương Thế Kiệt không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu.
– Xã Thanh Cừ nổi tiếng nghèo, anh cũng đâu phải không biết.
– Bớt nói phét đi.
Trần Thái Trung cười khẩy một tiếng. Hắn lái xe không giỏi, tuy nhiên vẫn biết được chút ít kiến thức bảo dưỡng ô tô từ Mã Phong Tử.
– Chiếc xe nát này của anh, trong một năm, phí bảo dưỡng cộng với tiền hao xăng, e là đủ mua một chiếc Charade nhỏ rồi.
– Khụ khụ.
Khương Thế Kiệt lúng túng ho mấy tiếng, trong lòng thầm nghĩ, mình cũng đâu phải văn phòng thu hút đầu tư như các anh, đâu dám lái xe Lincoln huênh hoang như anh chứ? Đổi xe tốt? Nước bọt thiên hạ lập tức có thể dìm chết tôi mất.
Đang nói chuyện thì ba người đã bước vào khách sạn. Trời tối rồi, do mọi người đang cười nói nên không hề phát hiện, trên lầu khách sạn Phượng Hoàng treo một tấm pa nô: “Hoan nghênh Tập đoàn Trung Thiên đến thành phố Phượng Hoàng khảo sát đầu tư”.
Ba người đến hơi muộn, bàn đã được đặt hết rồi. Tuy nhiên, phòng khách thì cũng không sao, dù sao cũng không có gì cần nói chuyện riêng tư, có ồn ào thì cũng đành chịu vậy.
Sau khi gọi món, Đường Diệc Huyên quay đầu hỏi Khương Thế Kiệt. Có thể nhìn ra được, cô đối với cái kiểu làm việc chiếu lệ của người họ Khương, trong lòng hơi khó chịu.
– Chủ tịch xã Khương, trật tự ở chỗ các anh hơi loạn đấy nhé. Nếu vì chuyện này mà xảy ra tai nạn giao thông thì làm thế nào?
Khương Thế Kiệt vẫn không ngừng suy nghĩ về thân phận của cô gái xinh đẹp này. Nói cô là tình nhân của Trần Thái Trung thì cảm giác hai người lại không quá thân mật như thế; còn nói không phải… thì dường như quan hệ lại gần gũi một chút. Rốt cuộc cô ấy là ai chứ?
Tuy nhiên, người ta đã nói đến mức ấy rồi, coi như là nể mặt Trần Thái Trung, y cũng phải đáp lại một chút.
– Hừ, đừng nhắc nữa. Khoản tiền trưng đất ở con đường ấy vẫn chưa trả đủ cho bọn họ, trước kia họ còn lập cả trạm thu phí nữa đấy.
– Hả, cũng thật là quá vô phép tắc rồi đấy. Ở nội thành có dám làm thế không?
Trần Thái Trung nghe vậy cứ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
– Tôi nói lão Khương, anh đưa tiền cho họ chẳng phải sẽ xong ngay sao? Nếu cứ mặc kệ họ làm loạn mãi như thế này, anh sớm muộn cũng có chuyện.
– Chuyện tầm bậy của nhiệm kỳ trước, dựa vào cái gì mà tôi phải gánh?
Khương Thế Kiệt trừng mắt một cái, sau đó lại thở dài một hơi.
– Tiền đều đã bị bọn họ phá phách hết rồi, đó là khoản tiền trưng đất, là tiền dùng cho việc đó. Tôi bây giờ tìm đâu ra tiền nữa mà đưa cho họ đây?
– Khốn kiếp, chuyện này là ai làm vậy? Thất đức thế à?
Trần Thái Trung vẫn thật sự không biết Chủ tịch xã nhiệm kỳ trước của xã Thanh Cừ là ai. Tuy nhiên, dám tham ô khoản tiền trưng đất còn không chịu bồi thường lại, thì thật sự không thể chỉ dùng ba chữ “lá gan to” mà hình dung được.
– Lúc đó tiền trên quận cấp xuống không đủ, Quan Chí Bằng lại lấy hết một nửa.
Khương Thế Kiệt nhấp nháy mí m��t.
– Còn có thể làm thế nào chứ? Bây giờ hắn ta đã chết rồi, mẹ nó, sao hắn ta không biết chết sớm đi mấy năm chứ?
Trần Thái Trung nghe xong, cười khổ một tiếng không nói gì. Xem ra thủ tiêu Quan Chí Bằng thật sự vẫn hơi sai rồi, nếu không mượn chuyện này tạo ra chút sóng gió nữa, có lẽ… thôi bỏ đi, cứ mãi muốn làm mưa làm gió cũng không thích hợp, trên quan trường, ổn định vẫn là trên hết.
Đường Diệc Huyên lại không nghĩ như vậy. Nước cờ thoát thân hay nhất trên quan trường, chính là đổ sự việc lên người kẻ đã chết. Lúc Mông Thông vừa chết, bao nhiêu người nóng lòng muốn đổ lỗi cho những chuyện đó – đây không phải là bất kính với người chết, mà là người sống có nhu cầu thoát thân.
Trong lúc bất đắc dĩ, cô mới tiết lộ thông tin Mông Nghệ là em trai của Mông Thông. Cũng chính là được lợi từ tin này, cô cũng không cần phải dọn ra khỏi trụ sở Thành ủy nữa. Rồi sau đó, Mông Nghệ đến Thiên Nam làm Bí thư Tỉnh ủy, cô rốt cuộc cũng được yên tĩnh đôi chút.
Bởi vậy, cô chỉ hờ hững cười một chút, tiện thể liếc Khương Thế Kiệt một cái. Chủ tịch xã Khương lại bị cú liếc này làm cho giật mình. Ánh mắt người phụ nữ này, cứ như là có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy. Cô ấy… rốt cuộc là ai chứ?
Vốn dĩ y còn muốn Trần Thái Trung giới thiệu một chút. Tuy nhiên bây giờ… hay là thôi vậy, mọi người ăn uống vui vẻ là tốt rồi, khiến cho không tự nhiên làm gì chứ?
Ba người đang ăn uống ��� đây, bất thình lình Tổng thanh tra U Mộng lại xuất hiện ở bàn như một bóng ma.
– Ha ha, chào anh, quấy rầy một chút…
Mẹ kiếp, ông còn chưa chịu thôi, có tin tôi đánh ông không? Trần Thái Trung thật sự hơi bốc đồng. Tuy nhiên, chỗ họ đang dùng bữa bây giờ là khách sạn Phượng Hoàng chứ không phải Hải Thượng Minh Nguyệt. Đúng vậy, hình tượng, hắn nhất định phải suy nghĩ về hình tượng của bản thân.
– Anh đã biết là quấy rầy tôi, thì bây giờ anh rời đi coi như vẫn chưa muộn.
Lần này, Đường Diệc Huyên cũng chẳng nể nang gì y.
– Anh có biết là anh rất đáng ghét không?
Da mặt của tên U Mộng đó dày không phải dạng vừa, y khẽ cười một tiếng.
– Ha ha, mấy vị ở đây ăn cơm, không phát hiện tấm pa nô ở ngoài cổng sao? Khách sạn Phượng Hoàng tuyên truyền cho công ty chúng tôi lớn như vậy, thế này… còn không thể chứng minh thực lực công ty chúng tôi ư?
Khách sạn Phượng Hoàng là khách sạn của Thành ủy, bây giờ tuy cũng đối ngoại kiếm tiền, nhưng không nghi ngờ gì, có thể treo pa nô ở cổng khách sạn, tuyệt đối không phải là điều công ty thương mại bình thường có thể làm được.
– Khụ khụ.
Khương Thế Kiệt ho mấy tiếng, y thấy sắc mặt Trần Thái Trung không mấy tốt, không thể không giúp một tay.
– Tôi bảo, quấy rầy người khác ăn cơm là rất không lịch sự, anh có thể đi rồi.
Chủ tịch xã Khương tuy chức không lớn, nhưng suy cho cùng cũng đã có tuổi rồi. Hơn nữa, lăn lộn quan trường bấy nhiêu năm nay, dáng vẻ cũng có khí độ, còn có một chút oai phong của người làm quan. Điều này, lại là điều mà Trần Thái Trung không thể sánh kịp – với tuổi của hắn, sẽ không có ai cho rằng hắn là nhân vật quan trọng gì.
U Mộng thấy y lên tiếng, cũng không thể mặt dày thêm nữa, đành quay người bước mấy bước, vẫy tay với bên khác.
– Phó tổng giám đốc Tô, bên này, chính là vị tôi nói lúc trưa…
Nội dung chuyển ngữ này được bảo hộ bản quyền và chỉ được phép xuất hiện trên truyen.free.