(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 396
Nghe thấy U Mộng cất tiếng gọi, Phó Tổng Giám đốc Tô tóc đuôi ngựa liền cười hì hì bước tới. Y quả thực khá chú trọng tác phong, ít nhất cũng không quên gật đầu chào hỏi Trần Thái Trung và Khương Thế Kiệt.
– Ha ha, chào buổi tối chư vị.
Trần Thái Trung chẳng thèm bận tâm đến y, bởi ánh mắt của hắn đã bị người đứng sau Phó Tổng Giám đốc Tô hấp dẫn.
– Phó Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?
Một người đàn ông gầy gò, nước da ngăm đen, ăn vận chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt, đi ngay sau Phó Tổng Giám đốc Tô, đang cười nói với một người phụ nữ xinh đẹp ngoài ba mươi tuổi. Nghe tiếng chào, ông ta ngẩng đầu nhìn một cái liền ngây người ra trong chốc lát.
– Trần Thái Trung, sao anh lại có mặt ở đây?
Hóa ra vị này chính là Trương Hãn, Phó Chủ nhiệm Ban Quản lý Khu Kinh tế Mới. Tuy nhiên, vì Chủ nhiệm Dương Nhuệ Phong chỉ có chức mà không có quyền, nên ông ta được xem như nhân vật số một của khu kinh tế này.
– Không có gì, chỉ là bụng đói nên ghé vào dùng bữa thôi.
Trần Thái Trung chẳng mấy ưa thích tên này. Y rất thân thiết với Dương Nhuệ Phong, dù là người của Cát Phái nhưng lại được Chương Chiêu Đông khá tán thưởng.
– Ồ.
Trương Hãn gật đầu, chẳng thèm nể nang gì Trần Thái Trung. Y là một cán bộ trẻ mới nổi trong những năm gần đây, nên không hề quen biết Đường Diệc Huyên.
– Vậy các anh cứ dùng bữa đi.
– Ha ha, Phó Chủ nhiệm Trương, hai vị quen biết nhau sao?
Phó Tổng Giám đốc Tô vừa nghe liền tỏ vẻ vui mừng.
– Đã là người quen thì ngồi dùng bữa cùng đi, tiện cả đôi đường mà?
Miệng thì nói vậy, nhưng y chẳng hề quay đầu, ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào Đường Diệc Huyên. Nhìn điệu bộ ấy, có vẻ như càng nhìn càng thấy hài lòng.
– Không được, bàn chúng tôi chỉ có bốn người thôi.
Trần Thái Trung dứt khoát từ chối.
– Ngài nên đi đâu thì cứ đi đi, tại hạ không hoan nghênh.
Hắn vừa dứt lời, mặt Trương Hãn lập tức sa sầm vì giận dữ. Tuy nhiên, dù hai người cùng làm kinh tế, nhưng lại ở thế đối chọi, không thể làm gì nhau. Bất đắc dĩ, y đành chỉ cười khẩy một tiếng.
– Tiểu Trần, vị đây là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiên Trung ở tỉnh, là khách quý của thành phố Phượng Hoàng chúng ta…
– Bọn họ cũng là khách quý sao? Sao ta không hề hay biết nhỉ?
Trần Thái Trung lạnh lùng hừ một tiếng.
– Có kiểu khách quý nào lại đi quấy rầy người khác như vậy sao?
– Với tố chất nh�� anh thế này, cũng có thể làm công tác thu hút đầu tư sao?
Mặt Trương Hãn chùng xuống, y không thể nhịn thêm nữa. Mâu thuẫn giữa y và Trần Thái Trung không phải chuyện một sớm một chiều, cộng thêm việc gần đây Trần Thái Trung lại đắc tội với Dương Nhuệ Phong. Hắn đã nói vậy, y đương nhiên phải đáp trả vài câu.
– Tập đoàn Trung Thiên sắp sửa đầu tư xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình ở khu cao cấp hiện đại. Hừm.
Hiển nhiên, "khu cao cấp hiện đại" mà Trương Hãn nhắc tới chính là Khu Kinh tế Mới.
Tập đoàn Trung Thiên này là đối tác do Khu Kinh tế Mới tự mình mời gọi, không hề thông qua quy trình thu hút đầu tư. Tuy nhiên, đây cũng là điều bình thường, bởi rất nhiều thương gia không muốn đi theo quy trình này. Mặc dù quy trình chính quy có tính quyền uy và hiệu suất không thấp, nhưng dù sao vẫn khá phô trương, việc giám sát cũng khá nghiêm ngặt, khiến một số người thật sự không quen.
– Cái loại thành phố điện ảnh truyền hình gây phiền nhiễu cho dân chúng này, có lẽ không cần phải có đâu.
Trần Thái Trung lạnh lùng hừ một tiếng. Trương Hãn đã không nể mặt hắn, thì hắn đương nhiên cũng chẳng nói lời dễ nghe.
– Cứ như thể cả đời chưa từng thấy phụ nữ vậy, khu hiện đại cao cấp của các anh cũng chỉ có thể chiêu dụ được những hạng người như thế này thôi sao.
– Trần Thái Trung, anh chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng nhỏ bé, vênh váo cái gì chứ?
Một tên thanh niên bất chợt nhảy ra, đó là Tề Bân, con trai của Bí thư Đảng ủy Công an Nhung Diễm Mai. Trong thời gian ở đoàn khảo sát, hai người cũng chẳng mấy hòa thuận, chỉ là khi đó có quá nhiều nhân vật tầm cỡ nên dù có khúc mắc cũng không thể hành động bừa bãi.
Trần Thái Trung liếc nhìn y một cái với ánh mắt đầy khinh miệt, chẳng thèm nói lời nào. Đơn giản là tên này thậm chí không đáng để hắn hao phí một chút nước bọt. Ta đây là Trưởng phòng nhỏ, vậy còn ngươi? Ngươi tự xem mình là thứ gì?
Nghe nói Trần Thái Trung chỉ là một Trưởng phòng nhỏ, Phó Tổng Giám đốc Tô tóc đuôi ngựa liền cười khẽ một tiếng, rồi quay đầu nhìn sang Trương Hãn.
– Chủ nhiệm Trương, thành phố Phượng Hoàng của các anh quả thực thú vị thật, ha ha. Tôi nhớ hình như anh là Chủ nhiệm phải không?
Lời này mang ý khiêu khích rõ ràng, tuy nhiên nhìn vẻ mặt của y, dường như không phải là cố ý mà là vô cùng tự nhiên để lộ ra một chút khinh thường.
– Đúng là rất thú vị.
Người phụ nữ đang trò chuyện với Trương Hãn cũng xen vào, mang đậm chất giọng Bắc Kinh.
– Khách sạn Phượng Hoàng này, chẳng lẽ bất cứ ai cũng có thể tùy tiện ra vào sao?
Lời này không chỉ khiến Trần Thái Trung khó chịu, mà đến cả Khương Thế Kiệt cũng không nén nổi vẻ mặt. Trần Thái Trung là Trưởng phòng, y cũng là Trưởng phòng, chết tiệt, Trưởng phòng như ta đây, vào khách sạn Phượng Hoàng thì có gì mà bôi nhọ nó sao?
Chỉ có điều, từ những lời đấu khẩu lúc nãy, Chủ tịch xã Khương đã biết vị Chủ nhiệm Trương trước mặt là ai. "Khu cao cấp hiện đại" mà lại là Chủ nhiệm họ Trương, ngoài Trương Hãn ra thì còn ai nữa? Vị này y không thể đắc tội, trong lòng dù tức tối đến mấy cũng phải cắn răng chịu đựng.
Trần Thái Trung vốn đã không vui, vừa nghe câu n��y lại càng thêm khó chịu. Hắn quay đầu, vô tình phát hiện Đường Diệc Huyên đang nhìn mình, ánh mắt mang vẻ tinh quái khó tả. Cuối cùng, hắn không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa.
– Đào kép còn có thể vào, sao chúng ta lại không thể?
Hắn cười hi hi nhìn người phụ nữ kia, vẻ mặt rạng rỡ.
– A, nhưng tôi không phải nói bác đâu đấy.
Đường Diệc Huyên nghe hắn gọi người phụ nữ ngoài ba mươi kia là "bác" liền bật cười khúc khích, không thể nhịn được nữa. Nụ cười ấy tựa băng tuyết tan chảy, làm cho gương mặt xinh đẹp được trang điểm thêm phần rạng rỡ. Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh nguy nga lộng lẫy dường như đều vì thế mà phai nhạt đi không ít.
– Tuyệt thế tao nhã.
Phó Tổng Giám đốc Tô nhìn thấy liền nhất thời đơ người, miệng lẩm bẩm tự nhủ, thân thể không kìm nổi mà bước về phía trước vài bước. Lại không ngờ, tên Trưởng phòng nhỏ đang ngồi kia lập tức đứng dậy.
– Ha ha, không dám nhận, không dám nhận.
Trần Thái Trung không hề khiêm tốn nhận lấy lời này, còn cười cợt nhìn y.
– Ha ha, mặt dày như anh đây, đúng là hạng nhất.
– Trần Thái Trung, anh có biết mình đang làm gì không?
Tề Bân không nhịn nổi nữa. Y vốn để ý một nữ diễn viên của Trung Thiên Hoa Vũ, mê mẩn điên đảo thần hồn. Mấy hôm nay y cũng được tận hưởng những cảm xúc mãnh liệt chưa từng có từ đối phương, còn được chứng kiến đủ trò khiến y mở mang tầm mắt.
Bởi vậy, vào thời khắc quan trọng này, y đã vội vàng xông ra.
– Anh đây là đang phá hoại môi trường kinh tế của thành phố Phượng Hoàng, bôi nhọ chính quyền! Còn không mau xin lỗi Phó Tổng Giám đốc Tô?
– Ngươi là cái thứ gì?
Trần Thái Trung quay đầu nhìn y một cái, vẻ mặt dở khóc dở cười. Không nghi ngờ gì, vẻ mặt này dùng trong trường hợp hiện tại mới là đả kích người khác nhất.
– Đũng quần ai bị rách mà để lọt ngươi ra vậy?
– Tên khốn kiếp!
Tề Bân lập tức không cam chịu, xông lên giơ tay định đánh Trần Thái Trung, nhưng không ngờ Trần Thái Trung lại đá thẳng y một cú, khiến y văng xa năm sáu mét, đụng vào một cái bàn bát tiên chắc chắn, suýt nữa thì gãy chân.
– Cái thứ gì vậy chứ.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại ngồi xuống, cầm đũa lên, nhìn Khương Thế Kiệt đang trợn mắt há hốc mồm và Đường Diệc Huyên đang cười khẽ mà không nói gì.
– Chúng ta cứ ăn cơm đi, không cần để ý tới bọn họ.
Trương Hãn không ngờ hắn ta lại bạo lực đến vậy, nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp. Một lúc sau y mới hoàn hồn, cười khẩy một tiếng.
– Trần Thái Trung, anh có biết người mà anh vừa đánh là ai không?
– Anh nói câu này chẳng phải vô nghĩa sao? Hắn ta biết tôi đấy, IQ của anh thấp thật nhỉ.
Trần Thái Trung liếc y một cái, đáp lại bằng một nụ cười nhạt.
– Mau đi đi, đừng tự làm mất mặt mình.
Hắn thật sự không muốn gây sự với Trương Hãn, kẻ thù của hắn đã không ít rồi. Nhưng chuyện cứ tự tìm đến, có trốn cũng chẳng tránh được. Bên này đã có hai người làm chứng, một là chị dâu của Bí thư Tỉnh ủy, một là người con gái hắn ngưỡng mộ trong lòng, hắn tất nhiên không cần phải kiềm chế nữa.
– Thế thì tôi phải phản ánh lại với Bí thư Nhung một chút mới được.
Trương Hãn cười nhạt một tiếng, rút điện thoại ra, miệng lẩm bẩm tự nói.
– Cũng không biết ai IQ không đủ mà lại dám đánh con trai của Bí thư Nhung à?
Đường Diệc Huyên nghe đến đây, cuối cùng cũng ho khẽ một tiếng hỏi.
– Tiểu Trần, người hắn ta nói có phải là Nhung Diễm Mai không?
– Chính là Nhung Diễm Mai đó.
Trần Thái Trung gật đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
– Nếu không phải là con trai của Bí thư Đảng ủy Công an thì cũng không dám kiêu căng ở khách sạn Phượng Hoàng như thế này đâu.
Đường Diệc Huyên im lặng gật đầu, không nói thêm lời nào.
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ không sợ vinh nhục của cô, tay Trương Hãn đang gọi điện thoại không tự chủ được mà ngừng lại một lát. Nhưng, nhìn lại bộ đồ thể thao của Đường Diệc Huyên, y vẫn cứ ấn nút "Gọi".
Chỉ trong nháy mắt như vậy, đại sảnh khách sạn đã trở nên hỗn loạn không thể vãn hồi. Những người đang dùng bữa đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt về phía này, vài bảo vệ cũng vội vội vàng vàng chạy tới.
– Mấy người này, là có chuyện gì vậy?
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi bước tới, vóc dáng rất cao, thân hình cực kỳ vạm vỡ, so với Trần Thái Trung còn lớn hơn nửa phần, vẻ mặt không chút biểu cảm hỏi.
– Sao lại có thể đánh nhau ở đây?
– Chuyện này không phải anh có thể quản được đâu.
Phó Tổng Giám đốc Tô lạnh lùng lên tiếng.
– Nên làm gì thì cứ đi mà làm đi, nhé?
Người đàn ông tặc lưỡi. Ông đã làm việc ở khách sạn Phượng Hoàng nhiều năm, đón đưa không biết bao nhiêu khách khứa, tự mình nhìn ra được, Phó Tổng Giám đốc Tô tuyệt đối không phải người tầm thường. Tuy nhiên, ba vị đang ngồi dùng bữa bên kia, hiển nhiên cũng chẳng phải hạng người đầu đường xó chợ, đánh người xong mà vẫn có thể ngồi vững vàng tại chỗ — Ừm, hoặc là người hơi lớn tuổi kia, không có trọng lượng lắm, tay cầm đũa đã hơi run rẩy.
Dù sao, ông làm ở khách sạn mấy năm nay, cũng không phải chưa từng thấy đánh nhau. Kẻ nào dám động thủ ở đây, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Điều ông có thể làm được, cũng chỉ là ra mặt, thể hiện sự tồn tại của mình một chút mà thôi, để tránh sau này có người lại nói bảo vệ của khách sạn đều là bất tài.
Đương nhiên, thái độ cần thiết vẫn phải có, ông lạnh lùng lên tiếng.
– Ai dám ra tay nữa, cẩn thận chúng tôi sẽ không khách sáo. Nếu không tin, các anh có thể thử xem…
Bản dịch này, với ngòi bút riêng của truyen.free, kính mong quý độc giả trân trọng.