(Đã dịch) Chương 75 : Người như giấy trắng, tuế nguyệt như bút
Bây giờ Kiều Ấu Ngưng, so với cô bé luôn cúi đầu trong ký ức của Trần Cảnh, không có gì khác biệt.
Nàng tựa hồ những năm gần đây đều chưa từng thay đổi.
"Đừng... Đừng nói giỡn..." Kiều Ấu Ngưng tiếng nói rất nhỏ, phát giác được Trần Cảnh nhìn qua, thậm chí còn đỏ mặt không dám ngẩng đầu.
Dương Hàm nói lời là có ý gì?
Trần Cảnh nghĩ mãi mà không rõ, dù sao đối với loại trạch nam trường kỳ sống trong thế giới của riêng mình như hắn mà nói, một vài chức năng cảm xúc dường như đã thoái hóa... Không, nói chính xác hơn, phương diện cảm xúc đó chưa từng có cơ hội được sử dụng.
Lúc đi học, hắn chỉ lo học tập, cái gì cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi đi làm, hắn chỉ muốn nằm ngửa "mò cá", cũng cái gì đều không nghĩ nhiều.
Cho nên lời Dương Hàm nói lần này, dù người ngoài nghe xong liền hiểu, ít nhiều cũng khiến Trần Cảnh có chút choáng váng.
Dù là CPU cấp tốc vận chuyển cũng không thể lay chuyển được tư duy logic đơn thuần của hắn.
Nàng có tới tụ hội hay không, có quan hệ gì với ta?
"Đừng hàn huyên nữa! Mau mang đồ ăn lên! Đói chết rồi đây!" Lý Mặc Bạch bỗng nhiên mở miệng hướng phục vụ viên hô.
"Còn có người chưa tới đâu." Tôn Chí Thành túm Lý Mặc Bạch một chút, thấp giọng nói, "Chu Tử Hiên vừa rồi gửi VX cho ta, hắn cùng Hàn Vân đang ở dưới lầu, lập tức..."
Không đợi Tôn Chí Thành nói hết lời.
Cánh cửa phòng đại sảnh bỗng nhiên lại được phục vụ viên mở ra.
Bước vào là một nam một nữ.
"Mả mẹ nó?" Lý Mặc Bạch không thể tin nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào.
"Mả mẹ nó!" Người đàn ông vừa bước vào cũng không thể tin nhìn xem Lý Mặc Bạch.
Không đợi đám người mở miệng chào hỏi, người đàn ông vừa vào liền không quay đầu lại, mang theo cô gái trẻ rời đi.
Không sai.
Có đôi khi thế giới này chính là tràn đầy trùng hợp.
Hai người vừa bước vào.
Chính là cặp tình nhân trước đó đã xảy ra xung đột với Lý Mặc Bạch ở bãi đỗ xe.
"Cái tên chó chết này nhỏ mọn như vậy sao?!" Lý Mặc Bạch hoảng sợ nói, khi nói những lời này với Trần Cảnh, còn lộ ra vẻ mười phần ủy khuất, "Ta còn chưa kịp đánh hắn đâu, hắn đã hận ta rồi? Sớm biết ta đã quất hắn mấy cái bạt tai!"
"..."
Nghe Lý Mặc Bạch nói, tất cả mọi người đang ngồi đều hai mặt nhìn nhau.
Đến cả Kiều Ấu Ngưng vẫn luôn không dám ngẩng đầu cũng vụng trộm nhìn Lý Mặc Bạch một chút, lại nhìn một chút Trần Cảnh, sau ��ó liền cúi đầu xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôn Chí Thành lơ ngơ hỏi, nghĩ mãi mà không rõ Chu Tử Hiên cùng Hàn Vân là thế nào, vừa vào cửa trông thấy Lý Mặc Bạch liền như thể muốn giết người.
"Một chút chuyện nhỏ, ta không nói chuyện này nữa, phục vụ viên mang thức ăn lên!"
Sự ngắt quãng ngắn ngủi rất nhanh liền bị Lý Mặc Bạch phá vỡ, dù sao hắn là người giỏi khuấy động không khí, so với ai cũng nhiệt tình, với ai cũng có thể trò chuyện không ngớt.
Bầu không khí trong phòng rất nhanh liền bị hắn dẫn dắt trở nên náo nhiệt.
Chờ thức ăn được mang lên đầy đủ.
Lý Mặc Bạch liền bảo tất cả phục vụ viên mặc sườn xám trong phòng đều đi ra, nói là có người ngoài ở đây thì mọi người không tiện.
Nhưng hành động này, quả thật khiến không ít nam đồng bào đều trợn mắt nhìn hắn, hắn cũng bởi vậy bắt đầu bị đám người này liên tiếp rót rượu.
Có lẽ là bởi vì tất cả mọi người đều mới hai mươi tuổi.
Cho nên trên bàn rượu bầu không khí còn không đến mức quá con buôn tục khí.
Lại thêm có Lý Mặc Bạch, một người biết cách khuấy động không khí, nên người trên bàn càng uống càng hăng, chuyện phiếm cũng nhiều hơn.
Chẳng hạn như Chu Lâm mà Lý Mặc Bạch từng nhắc đến trước đó, khi anh ta nói chuyện cao hứng, liền kể ra chuyện tìm tiểu tam.
Còn mượn hơi men mà nói thêm một chút nội tình, thí dụ như là bởi vì chịu không được vợ bạo hành nên mới tìm tiểu tam, trêu cho đám người tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trên bàn rượu.
Có người thì cảm khái hoàn cảnh xã hội hiện nay không tốt, kinh tế sa sút, làm gì cũng khó khăn, rồi buông lời chán đời đầy vẻ say sưa.
Cũng có người kể lể có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng theo đuổi mình, hiện tại đang phiền não không biết nên chọn phú nhị đại kia hay kết hôn với một tiểu lãnh đạo trong bộ máy nhà nước khác.
Còn có người...
Đang cúi đầu chơi điện thoại.
"Trần Cảnh, cậu cũng cùng chúng tôi tâm sự đi chứ!" Dương Hàm cồn cấp trên về sau mặt có chút hồng, nhìn xem càng là xinh đẹp động lòng người, "Cúi đầu chơi cái gì điện thoại thế!"
"Ai nha đừng để ý tới hắn, hắn là cái tính cách này mà." Lý Mặc Bạch dàn xếp, uống gần nửa cân rượu đế, mặt cũng không thấy hồng nửa phần, "Chúng ta cứ trò chuyện chuyện của chúng ta!"
Trần Cảnh cảm kích nhìn xem Lý Mặc Bạch, trong lòng nhịn không được đối với hắn giơ ngón tay cái lên.
Cái này TM mới gọi là huynh đệ tốt!
Nhưng lại đúng lúc Trần Cảnh cúi đầu xuống, chuẩn bị tiếp tục lục soát những tin tức liên quan đến trận huyết vũ kia, hắn cảm giác giày của mình bị người khẽ đụng.
Cúi đầu xem xét, rồi vừa nhấc mắt.
Là Kiều Ấu Ngưng.
"Có thể thêm VX không?" Kiều Ấu Ngưng trên điện thoại di động đánh ra hàng chữ này.
Chiếc điện thoại thông minh giá rẻ, màn hình có chút chướng mắt, nhưng Trần Cảnh vẫn có thể thấy rõ ràng.
Do dự một chút.
Trần Cảnh gật đầu biểu thị đáp ứng.
Bởi vì hắn chưa nghĩ ra muốn làm sao từ chối người khác ngay lúc này, nhất là từ chối Kiều Ấu Ngưng loại người nhìn qua liền đáng thương như tiểu mướp đắng này.
Sau khi thêm VX, Kiều Ấu Ngưng rất nhanh liền gửi tin nhắn tới.
"Trần Cảnh, những năm này cậu sống thế nào?"
"Vẫn ổn, còn cậu?"
"Mình cũng vẫn ổn..."
Trong lúc nhất thời, Trần Cảnh cùng Kiều Ấu Ngưng phảng phất đều xuyên qua đến một thế giới khác.
Trên bàn rượu ăn uống linh đình hồi ức chuyện cũ, những thứ này tựa hồ đều không liên quan đến bọn họ, trong lòng tĩnh lặng chỉ còn lại lẫn nhau, còn có một chút ranh giới mong manh.
Bởi vì Trần Cảnh vốn cũng không phải là một người am hiểu nói chuyện trời đất, cái kỹ năng tìm kiếm chủ đề khi tẻ ngắt... Hắn từ ngày sinh ra đã không học được.
Về phần Kiều Ấu Ngưng.
Tính cách của nàng vốn là hướng nội ngại ngùng, có thể lấy hết dũng khí tìm Trần Cảnh thêm VX như thế này đã rất đáng gờm rồi.
Trong khung chat hai người liền đột nhiên như vậy yên tĩnh trở lại.
Trần Cảnh đợi gần hai phút, thấy Kiều Ấu Ngưng quả thật không có ý định trò chuyện tiếp, liền mở màn hình điện thoại chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Nhưng đúng vào lúc này.
Khóe mắt Trần Cảnh liếc qua phát hiện Kiều Ấu Ngưng tay bắt đầu gõ màn hình, thỉnh thoảng lại dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gõ, trên màn hình vẫn như cũ là giao diện khung chat.
"Cậu cũng đang làm việc ở tỉnh thành sao?"
"Cậu bình thường áp lực công việc lớn không?"
"Cơ thể cậu vẫn tốt chứ?"
"Cậu..."
Bởi vì Trần Cảnh sớm đã lột xác thành cựu duệ, cho nên thị lực của hắn so với người thường mạnh hơn mấy lần, dù dưới ánh sáng màn hình chướng mắt vẫn như cũ có thể thấy rõ chữ phía trên.
Mỗi một câu nói, Kiều Ấu Ngưng đánh ra, nghĩ nghĩ, lại xóa sạch sẽ.
Kiều Ấu Ngưng tựa hồ đang rất cố gắng muốn tìm đề tài.
Nhưng đáng tiếc là, nàng cùng Trần Cảnh đều mắc chứng sợ xã hội, luôn cảm thấy câu nói này không tốt hoặc câu nói kia dư thừa, kết quả là một chữ cũng không gửi tới.
Nhìn đến đây, Trần Cảnh không khỏi thở dài, phảng phất lập tức gặp được chính mình hơn mười ngày trước... Nếu như tính theo tổng thời gian xuyên qua.
"Người trong nhà vẫn không tốt với cậu à?" Trần Cảnh đột nhiên gửi một câu nói như vậy qua, tựa hồ lại cảm thấy có chút đường đột, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Cậu đừng nhạy cảm nhé, tôi chỉ là hơi lo lắng cho cậu, thấy trạng thái tinh thần cậu thật không tốt..."
Kiều Ấu Ngưng vốn vẫn đang cố gắng tìm kiếm chủ đề, nhưng hai câu này của Trần Cảnh bất thình lình gửi tới, nàng liền giật mình nhìn chăm chú vào văn tự trên màn hình.
Dù là Kiều Ấu Ngưng vẫn luôn không dám ngẩng đầu, trước mặt Trần Cảnh chỉ dám lộ ra gò má của mình, Trần Cảnh cũng có thể từ khe hở trong khung kính, trông thấy đôi con ngươi hơi phiếm hồng của nàng.
Lúc này, điện thoại Trần Cảnh rung hai lần, nàng hồi phục tới.
"Không có chuyện gì! Bọn họ đối với tôi rất tốt! [ mỉm cười ] "
Mọi bản quyền chuyển ngữ chương truyện này đều thuộc về truyen.free, xin vui lòng không tái bản dưới mọi hình thức.