Chương 199 : Cuộc sống luôn có bị bất đắc dĩ thỏa hiệp
Linh Sơn.
Đại Lôi Âm Tự.
Tiếng ồn ào từ phương Đông vọng đến khiến cả tòa cung điện vàng son này hoàn toàn náo động.
Đường Tăng lại thu thêm một đồ đệ.
Nhưng lần này lại khác hẳn dĩ vãng.
Lục Nhĩ Mi Hầu được đưa về bên cạnh Đường Tăng, khiến chư Phật trên Linh Sơn đầu óc ong ong.
Bất kể chủ ý này là của ai, cũng trực tiếp đẩy Phật môn vào thế khó.
Thật ác độc!
"Chuyện này là do Quan Âm bày mưu, cũng nên để nàng ta giải quyết."
"Tuyệt đối không thể để Lục Nhĩ bại lộ, nếu không sẽ gây bất lợi cực lớn cho Phật môn ta."
"Vạn bất đắc dĩ, cần phải quyết đoán, không được do dự!"
Văn Thù mặt ngưng trọng nói.
Hắn ngược lại rất quả quyết.
Vừa lên đã muốn xử tử Lục Nhĩ.
Nếu Lục Nhĩ ở đây, nhất định sẽ mắng thẳng vào mặt Văn Thù.
Bất quá, kết quả này cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao, trong kế hoạch của Phật môn, Lục Nhĩ vốn chỉ là một quân cờ thí!
"E rằng không dễ dàng như vậy!"
Phổ Hiền lắc đầu thở dài:
"Lục Nhĩ bái nhập môn hạ Đường Tăng, chuyện này đã được con khỉ kia chiêu cáo tam giới."
"E rằng đến cả Hồng Hoang cũng không giấu được."
"Lúc này ra tay với Lục Nhĩ, chẳng khác nào không đánh mà khai, thật là bất trí!"
Lời này vừa nói ra, liền dập tắt những ý định rục rịch của chư Phật.
Không thể nghi ngờ, giết người diệt khẩu là thủ đoạn đơn giản nhất.
Nhưng cũng đúng như Phổ Hiền đã nói, Lục Nhĩ tạm thời vẫn không thể chết.
Nhưng ngoài việc đó ra, làm thế nào để thu hồi Lục Nhĩ, khiến hắn không làm bại lộ kế hoạch của Phật môn mới là mấu chốt.
"Nạn Ngũ Trang Quan có thể tạm thời bỏ qua."
"Chuyển cáo Quan Âm."
"Nạn Thật Giả Mỹ Hầu Vương nên tiến hành trước thời hạn."
"Vô luận như thế nào, cần phải nghĩ hết biện pháp nhổ cỏ tận gốc!"
Như Lai sầm mặt lại, sát ý lộ rõ.
Lời này vừa nói ra, chư Phật nhất thời im lặng.
Muốn nói ác độc, vẫn là Như Lai ác độc nhất!
Nếu thân phận của Lục Nhĩ Mi Hầu đã bại lộ, việc cần kíp bây giờ là thí xe giữ tướng.
Vốn dĩ Lục Nhĩ đã định sẵn kết cục phải chết.
Chẳng qua là đem nạn Thật Giả Mỹ Hầu Vương tiến hành trước thời hạn, là có thể danh chính ngôn thuận mạt sát Lục Nhĩ.
Quá độc!
"Thiện!"
Văn Thù và Phổ Hiền mừng rỡ, chắp tay trước ngực rồi vội vã rời đi.
Sau đó, Đại Lôi Âm Tự lại khôi phục vẻ thanh tịnh, an bình với tiếng phật âm du dương như trước.
Cứ như thể thế giới Tây Phương Cực Lạc này chưa từng có chút gợn sóng nào.
Ở một nơi khác, bên ngoài Ngũ Trang Quan.
Lại có một con khỉ tâm tư sáng như gương.
Cho dù Lục Nhĩ bái nhập môn hạ Đường Tăng, cũng không phải là bình yên vô sự.
Chỉ cần Quan Âm trên Cửu Trùng Thiên chưa rời đi.
Cửa ải này chưa thể coi là kết thúc.
Với tính cách bỉ ổi của đám lừa trọc Phật môn kia, không giết Lục Nhĩ diệt khẩu thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
"Người sống một đời, chưa bao giờ có chuyện gì cũng thuận tâm như ý."
"Nếu tình thế bức người, ngươi có bằng lòng thỏa hiệp hay không?!"
Tôn Thánh nhìn Lục Nhĩ, bình tĩnh hỏi.
Thỏa hiệp?
Lục Nhĩ cười khổ một tiếng.
Đời này của hắn thỏa hiệp còn ít sao?!
Cũng bởi vì hắn vô duyên với đại đạo, thực lực bản thân suy nhược đáng thương.
Đến cả tư cách phản bác Hồng Quân lão tổ cũng không có.
Ức vạn năm qua, Hồng Hoang biến thiên vô số.
Bao nhiêu cường giả ra đời, rồi lại vẫn lạc.
Chỉ có Lục Nhĩ run rẩy trốn ở phàm trần, sống lay lắt qua ngày.
Cho dù Như Lai chiêu hắn vào Phật môn.
Cũng chỉ là lợi dụng hắn để độ Tây Du lượng kiếp này.
Cho dù hắn biết rõ kết cục của mình là một quân cờ thí.
Nhưng cũng không cho phép hắn đưa ra bất kỳ lựa chọn nào.
Nếu có thể giữ được mạng, lại thỏa hiệp thêm một lần thì sao?!
"Xem ra ngươi đã có lựa chọn."
"Vậy ta đây lão Tôn không ngại nói thẳng."
"Cho dù ngươi chủ động bại lộ bản thân, lại bái nhập môn hạ Đường Tăng."
"Nhưng Phật môn vẫn sẽ tìm mọi cách để mạt sát ngươi."
"Lý do, chắc hẳn ngươi đã sớm rõ ràng."
"Không sai, chính là thân thần thông ngươi học được từ Như Lai."
Tôn Thánh chỉ Lục Nhĩ, giọng điệu dần trở nên băng lãnh.
Cũng bởi vì Hồng Quân lão tổ từng nói "Pháp bất truyền Lục Nhĩ".
Như Lai truyền thụ cho Lục Nhĩ thân thần thông này chính là nhược điểm của Phật môn.
Linh Sơn chư Phật tuyệt đối sẽ không cho phép tự thân nắm giữ một con át chủ bài không bị khống chế.
Cho nên Lục Nhĩ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng nếu thân thần thông này của Lục Nhĩ không còn nữa thì sao?!
Phật môn còn có lý do gì để giết hắn?!
Muốn giữ bí mật, giết người diệt khẩu không thể nghi ngờ là phương thức hữu hiệu nhất.
Bất quá, hành động này ngược lại có thể khiến Phật môn buông lỏng sát tâm đối với Lục Nhĩ.
Nếu trong lúc đó còn có những trở ngại khác, Phật môn cũng có thể cân nhắc tha cho Lục Nhĩ một con đường sống.
Vậy phải xem trở ngại lớn đến mức nào!
"Ha ha!"
"Chúng sinh đều nói đại thánh kiêu ngạo bất tuần, không sợ cường quyền."
"Nguyên lai cũng sợ hãi dâm uy của Phật môn."
Lục Nhĩ khẽ cư���i một tiếng, như đang châm chọc.
Hắn dĩ nhiên là không nỡ thân thần thông khó khăn lắm mới có được này.
Vì nó, hắn đã chịu khổ ức vạn năm.
Đổi lại là ai cũng sẽ không đành lòng.
"Hừ!"
"Chỉ bằng một câu nói này của ngươi, ta đây lão Tôn liền có thể coi ngươi là kẻ phản phúc."
"Ngươi phải nhớ kỹ, mạng của ngươi có giữ được hay không không phải do bản lĩnh của ngươi quyết định."
"Mà là do ta đây lão Tôn thành toàn cho ngươi."
"Muốn chết, hay là muốn sống, ngươi tự chọn!"
Tôn Thánh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay quay người sang chỗ khác.
Hắn không phải là không có tính khí, chẳng qua là so với Tôn Ngộ Không thì lý trí hơn vài phần.
Hắn vốn có thể không quan tâm đến sống chết của Lục Nhĩ.
Kết quả cũng chỉ là mất đi một phần tưởng thưởng của hệ thống mà thôi.
Nhưng nếu Lục Nhĩ sống, lại không chỉ có tác dụng của một phần tưởng thưởng.
Còn có thể uy hiếp Phật môn.
Chỉ cần Lục Nhĩ một ngày chưa chết, Linh Sơn chư Phật một ngày không được an bình.
Cho nên tác dụng sống của hắn lớn hơn!
"Đối... Xin lỗi!"
Lục Nhĩ đỏ bừng mặt, lúc này trịnh trọng bái một cái.
Bây giờ Tôn Thánh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn, lại suýt chút nữa bị chính hắn cắt đứt.
Thật may là Tôn Thánh đại độ, nếu không hắn chỉ có một con đường chết!
"Ta chọn sống!"
Lục Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhìn ra được hắn đã hạ quyết tâm.
So với tính mạng, thần thông đích xác không đáng nhắc tới.
Nhưng cho dù đích thân hắn phế bỏ thần thông, nguy hiểm đến tính mạng vẫn tồn tại.
Sau đó nên ứng phó như thế nào, hắn vẫn phải dựa vào Tôn Thánh.
"Sau này liền nhờ cậy đại thánh... Đại sư huynh!"
Nói xong, Lục Nhĩ chợt quát một tiếng, cả người pháp lực nóng bỏng như nước sôi.
Tựa hồ phế bỏ thần thông là một chuyện cực k�� thống khổ.
Đến nỗi cả người Lục Nhĩ gân xanh cũng nổi lên.
Hắn tướng mạo giống Tôn Thánh.
Vốn nên là một thân kim mao.
Nhưng giờ phút này, từng tia từng tia máu tươi từ da rỉ ra, trong khoảnh khắc đã nhuộm hắn thành hồng mao.
Mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong không khí.
Kinh hãi Đường Tăng lùi về sau mấy bước, mặt kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Trên Cửu Trùng Thiên, Quan Âm ngắm nhìn tất cả cũng ngây người.
Khí tức của Lục Nhĩ quá mức nóng nảy.
Mơ hồ có xu thế tự bạo.
Nhưng Lục Nhĩ nổi tiếng là tiếc mạng.
Sao có thể vô duyên vô cớ tự sát?
"Nói như vậy, hắn muốn phế bỏ một thân tu vi của mình!"
Quan Âm kinh hô.
Vì mạng sống, Lục Nhĩ tình nguyện chịu đựng nỗi đau đớn mà người thường không thể chịu nổi.
Không tiếc đem thần thông và tu vi có được không dễ dàng tan hết.
Cho dù là Quan Âm nhìn thấy cũng ái ngại trong lòng.
"Hừ!"
"Ngư��i cho rằng tự phế tu vi, Phật môn sẽ tha mạng cho ngươi sao?!"
"Chỉ có người chết mới có thể bảo thủ bí mật, kết quả cũng giống nhau!"