Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 200 : Hoa Quả sơn trái cây bộ phận bán sỉ

"Lục Nhĩ tự phế tu vi?!"

Văn Thù và Phổ Hiền cuống cuồng gấp gáp đuổi về Tây Ngưu Hạ Châu, lại nghe được tin tức kinh người này.

Như Lai muốn giết Lục Nhĩ, lý do là dựa vào việc tất cả thần thông của Lục Nhĩ đều do Như Lai truyền thụ.

Giết người diệt khẩu chính là để xóa đi dấu vết này.

Bây giờ Lục Nhĩ tự phế tu vi tương đương với hoàn thành nhân quả giữa hắn và Như Lai.

Theo lý mà nói, Phật môn không có lý do gì để giết Lục Nhĩ nữa.

Thế nhưng.

Nhân quả đâu phải chuyện đ��n giản như vậy.

Lục Nhĩ biết được chân tướng, khó đảm bảo hắn sẽ không tiết lộ.

Để phòng ngừa vạn nhất, giết hắn mới là đoạn tuyệt mầm họa hoàn toàn.

Vì vậy, sát tâm của Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền ba vị Bồ Tát hoàn toàn không hề suy giảm chút nào.

"Đi!"

Quan Âm ra lệnh một tiếng, ba vị Bồ Tát liền bước ra khỏi Cửu Tiêu, hướng Ngũ Trang Quán mà đi.

"Đến thật đúng là nhanh a!"

Tôn Thánh cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không để ý.

Hắn sở dĩ để Lục Nhĩ thỏa hiệp, chỉ có thể tính là giúp Phật môn tiêu hủy chứng cứ.

Nếu như tương lai Hồng Quân lão tổ trách tội xuống.

Chỉ bằng vào việc Lục Nhĩ dứt khoát nói lung tung một trận, lại không có chứng cứ cũng vô ích.

Kể từ đó, coi như Tôn Thánh hết sức giữ được Lục Nhĩ, cũng không đến nỗi trở mặt với Phật môn.

Nói cho cùng, chịu khổ chính là Lục Nhĩ.

Chỗ tốt cũng là Tôn Thánh.

Đáng tiếc, lại không c�� một người nhìn thấu chuyện này.

Cũng đã giảm bớt đi không ít tâm tư của Tôn Thánh.

Nhưng cho dù như vậy, Quan Âm và ba vị Bồ Tát kia vẫn phải thừa dịp Trấn Nguyên Tử chưa trở về, giết Lục Nhĩ diệt khẩu.

Cũng thật may là Tôn Thánh đã sớm chuẩn bị sẵn hậu thủ.

"Tính ra, Ngao Liệt cũng nên từ Thiên Đình trở về rồi chứ!"

Theo Tôn Thánh nói xong.

Mấy thân ảnh xé rách vòm trời xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

"Khốn kiếp!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Khiến Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền ba vị Bồ Tát cả người rung lên.

Trấn Nguyên Tử trở lại thật đúng là đúng lúc.

Chẳng qua là hắn trở về thì trở về đi, tại sao lại tức giận như vậy? !

Phải biết Nhân Sâm Quả Thụ vẫn còn êm đẹp, Trấn Nguyên Tử nổi giận cái gì a!

"Rốt cuộc là ai dám tự tiện lấy trộm Nhân Sâm Quả của bổn tọa?!"

"Còn hái tận hai quả!"

"Là ai, cấp bổn tọa đứng ra!"

Trấn Nguyên Tử mặt đỏ cổ to la lớn.

Đều nói hắn nho nhã hiền hòa, là một quân tử nhẹ nhàng.

Tựa hồ không hợp với lời đồn a!

Thật ra là Tôn Thánh đối với Trấn Nguyên Tử có chút thành kiến.

Trấn Nguyên Tử nho nhã hiền hòa không giả, đó là vì hắn rộng kết thiện duyên, thích kết bạn.

Nói hắn nhát gan sợ phiền phức, đó cũng là hành động bất đắc dĩ sau khi Nhân Sâm Quả Thụ bị hủy.

Dù sao nguyên thần gửi gắm trong Nhân Sâm Quả Thụ bị hủy, khiến Trấn Nguyên Tử mất đi căn cơ đại đạo.

Khi đó nếu hắn lại cứng rắn với Phật môn chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Mà bây giờ, Nhân Sâm Quả Thụ đang yên đang lành.

Trấn Nguyên Tử vẫn là cảnh giới Chuẩn Thánh.

Thế nhưng, có người vậy mà xông vào nhà của cường giả Chuẩn Thánh, còn trộm bảo bối của hắn.

Người ta là cao thủ Chuẩn Thánh, có chút tính khí cũng là chuyện bình thường mà!

"Hỏng rồi!"

"Đại sư huynh, hai quả Nhân Sâm Quả huynh cho ta đắc tội Trấn Nguyên Tử rồi."

"Phải làm sao mới ổn đây a?!"

Lục Nhĩ hoảng hồn.

Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, liền nghe theo Tôn Thánh ăn trái cây.

Nhưng bây giờ, hắn đã phải đối mặt với sát tâm của ba vị Bồ Tát.

Lại phải đối mặt với thịnh nộ của Trấn Nguyên Tử.

Nhìn thế nào hắn cũng là hẳn phải chết không nghi ngờ a!

"Vội cái gì!"

Tôn Thánh trợn mắt nhìn Lục Nhĩ một cái.

Một chút chuyện nhỏ liền hoảng thành cái dạng này, khó thành đại khí!

Hắn đã phái Ngao Liệt đi mời Trấn Nguyên Tử, tự nhiên là có chuẩn bị.

Chỉ có hai quả Nhân Sâm Quả mà thôi.

Đền cho Trấn Nguyên Tử là xong.

Nếu như Trấn Nguyên Tử không hài lòng, vậy thì gấp mười lần, gấp hai mươi lần đền cho hắn.

Tôn Thánh có thừa.

Chỉ sợ đến lúc đó giật mình chính là Trấn Nguyên Tử!

"Ở lại chỗ này, xem đại sư huynh của ngươi biểu diễn."

Tôn Thánh khẽ cười một tiếng, khai ra Cân Đẩu Vân liền cưỡi mây bay đi.

Đi ngang qua bên cạnh Quan Âm và ba vị Bồ Tát kia, Tôn Thánh vẫn mặt mũi tươi cười hướng về phía bọn họ gật đầu.

Liền chợt lóe lên.

Khi hắn thấy Trấn Nguyên Tử, Ngao Liệt cũng hiểu chuyện đứng ở sau lưng Tôn Thánh.

Động tác tinh tế này coi như là nói cho Quan Âm bọn họ biết, Trấn Nguyên Tử là do Tôn Thánh phái người mời tới.

"Con khỉ ngang ngược này, trong hồ lô lại bán thuốc gì?!"

Quan Âm cau mày, nhất thời tâm phiền ý loạn.

Kể từ khi Tôn Thánh trốn khỏi Ngũ Chỉ Sơn, hành trình Tây Du chưa bao giờ thuận lợi.

Quan Âm tự nhiên hoài nghi Tôn Thánh.

Nhưng lại cứ không bắt được sơ hở của Tôn Thánh.

Càng chết là, nàng vốn cho rằng mình là người chấp cờ.

Nhưng mỗi lần trong kiếp nạn, nàng cái người đánh cờ này dường như cũng không do bản thân.

Xem xét lại Tôn Thánh, lại càng giống như là người đánh cờ.

Mà trong ván cờ lớn Tây Du kiếp nạn này, bất luận kẻ nào đều là con cờ của Tôn Thánh.

Bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Quan Âm càng nghĩ như vậy, lại càng thấy Tôn Thánh đáng sợ.

Hôm nay, vô luận như thế nào cũng không thể để hắn phá rối cục diện!

"Chờ một lát bất kể con khỉ ngang ngược này nói gì, làm gì, lập tức ngăn hắn lại!"

Quan Âm trầm giọng nói.

Văn Thù và Phổ Hiền hai người cũng không đáp lại, nhưng ánh mắt của họ lại càng thêm lạnh băng.

Xem bộ dáng là tùy thời chuẩn bị ra tay!

"Ha ha!"

Tôn Thánh nhận ra được hơi thở lạnh như băng sau lưng.

Nhưng hắn vẫn ung dung như thường.

Chỉ có ba Đại La Kim Tiên, trước mặt Chuẩn Thánh của hắn còn chưa đáng kể.

Coi như thật động thủ, bị thương cũng là ba người Quan Âm.

Đây chính là tự tin mà thực lực mang lại cho hắn!

"Ra mắt Trấn Nguyên Tử tiền bối."

"Tiền bối chớ có tức giận, hai quả Nhân Sâm Quả kia là do lão Tôn ta hái."

"Nếu như tiền bối không vui, lão Tôn ta nguyện ý bồi thường."

"Hai mươi quả Nhân Sâm Quả, như thế nào?!"

Tôn Thánh cười ha hả nói.

Hắn là lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không thôi.

Một câu nói khiến người ở chỗ này đều sửng sốt.

Mọi người đều biết, Nhân Sâm Quả Thụ là một trong mười đại linh căn tiên thiên.

Thế gian khó tìm.

Hơn nữa nó không phải cây Bàn Đào, không thể trồng trọt trên phạm vi lớn.

Có thể nói toàn bộ trong thế giới Hồng Hoang cũng chỉ có Ngũ Trang Quán có một cây như vậy.

Tôn Thánh dựa vào cái gì dám nói lấy ra hai mươi quả Nhân Sâm Quả?!

"Con khỉ ngang ngược này, có biết bản thân đang nói cái gì không?!"

"Nếu ngươi có thể lấy ra hai mươi quả Nhân Sâm Quả, bổn tọa liền..."

Còn chưa chờ Trấn Nguyên Tử nói xong.

Từng quả Nhân Sâm Quả liền từ trong tay Tôn Thánh lấy ra.

Một quả... hai quả... ba quả... hai mươi quả!

Không nhiều không ít, chất đống trước mặt Trấn Nguyên Tử.

Nhiều Nhân Sâm Quả như vậy cũng không phải là pháp thuật biến ra.

Không biết còn tưởng rằng Hoa Quả Sơn là nơi buôn bán trái cây sỉ lẻ đây này!

Trấn Nguyên Tử sững sờ một lát, nhìn một chút Nhân Sâm Quả Thụ trong Ngũ Trang Quán.

Giống như đang xác nhận trên cây có thiếu trái hay không.

Kết quả dĩ nhiên là một quả không thiếu.

Vậy những Nhân Sâm Quả trong tay Tôn Thánh rốt cuộc từ đâu mà tới?!

"Ha ha!"

"Ngươi cái đầu khỉ này có chút ý tứ."

"Bổn tọa niệm tình ngươi có mấy phần thành ý, liền tha thứ cho ngươi."

Trấn Nguyên Tử cười khan mấy tiếng, liền muốn đưa tay ra lấy.

Đúng lúc này, Tôn Thánh lại đột nhiên thu Nhân Sâm Quả về.

"Lão Tôn ta rõ ràng có nhiều trái như vậy, vì sao còn phải hái trộm của tiền bối."

"Nguyên do trong đó rốt cuộc là vì sao, tiền bối chẳng lẽ cũng không tò mò sao?!"

Tôn Thánh mặt mang ý cười, ngược lại nhìn về phía Quan Âm và ba vị Bồ Tát kia.

Cộng thêm những lời vừa rồi của hắn, rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó.

Sát ý nhắm vào Tôn Thánh ban đầu trong nháy mắt tiêu tán.

Lần này, đến phiên Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền luống cuống!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương