(Đã dịch) Thất Giới Đệ Nhất Tiên - Chương 164 : Hậu trường Hắc Thủ
Tiết Vũ Nhu thực sự đã tức giận rồi, sau đó vẫn luôn không thèm để ý đến Lương Tịch.
Lương Tịch mặt dày tiến lên bắt chuyện, thế nhưng Tiết Vũ Nhu lại trực tiếp xem hắn như khúc gỗ, vài lần vấp phải trắc trở như vậy, Lương Tịch cũng sẽ không đi tự chuốc nhục nhã nữa.
Tiết Vũ Nhu dựa vào thạch nhũ chợp mắt một lúc liền tỉnh lại, tảng đá cộm khiến nàng đau nhức khắp người, quay đầu nhìn thấy Lương Tịch đang ngủ say như chết cách đó không xa, nàng yên lặng hừ một tiếng.
"Cũng không biết tên này trong đầu từ sáng đến tối đang nghĩ gì, lúc này lại còn có thể ngủ say đến vậy." Tiết Vũ Nhu hướng về phía Lương Tịch làm một biểu cảm hung dữ, dịch chuyển thân mình rồi há miệng định gọi Lương Tịch tỉnh dậy, môi vừa khẽ mấp máy, bên tai đã truyền đến tiếng Lương Tịch.
"Không cần nói chuyện, nghe thấy gì không vậy?"
Tiết Vũ Nhu nhìn về phía Lương Tịch, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào thay đổi, nàng nhất thời có chút hoài nghi vừa rồi có phải mình đã nghe lầm.
"Ngươi không nghe lầm, là ta nói chuyện đó, nghe xem có âm thanh kỳ lạ nào không?" Lương Tịch tuy rằng nhắm mắt lại, thế nhưng mở ra Tà Nhãn, hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn rõ nhất cử nhất động của Tiết Vũ Nhu, liền nói.
Nghe Lương Tịch khẩu khí trịnh trọng, Tiết Vũ Nhu cũng không dám thất lễ, chậm lại hô hấp, ngưng thần lắng nghe.
Trong hang đá nhất thời đến cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Nghe một hồi, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào cách đó không xa, tiếng gió nhẹ lướt qua, cũng không có gì dị thường, Tiết Vũ Nhu đang định mở miệng, trong tai đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh quát mắng tương tự.
Bốn phía một mảnh đen nhánh trong hang đá đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng mơ hồ cùng tiếng nghẹn ngào, Tiết Vũ Nhu nhất thời cảm thấy trên cánh tay nổi lên một tầng nổi da gà, trở tay đem Tiên Kiếm cầm trong tay.
Lương Tịch nhìn nàng một bộ dạng như lâm đại địch, có chút buồn cười: "Đừng vội vàng hoảng sợ, ta thấy nơi âm thanh này truyền tới cách chúng ta cũng không xa, nếu như đối phương có thể phát hiện chúng ta, sớm đã phát hiện rồi, bọn hắn hiện tại nếu có thể lớn tiếng nói chuyện, vậy thì cho thấy bọn hắn không biết chúng ta đang ở gần đây."
Tiếng quát mắng vẫn còn từng trận truyền đến, Tiết Vũ Nhu khẽ nhíu mày, con mắt hướng hang đá nơi sâu xa nhìn tới: "Ngươi nói đây là ai?"
"Ngươi nói chúng ta gặp ai ở đây, vậy thì là người đó." Lương Tịch đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra thần quang trong vắt.
Tiết Vũ Nhu trong lòng nhanh nhảy: "Ngươi nói là —— con dơi hút máu kia?"
Lương Tịch lặng lẽ không nói.
Tiết Vũ Nhu thấy Lương Tịch vẻ mặt khẳng định, nàng nhưng có chút hoài nghi: "Dơi hút máu là một loài linh thú cấp trung cực kỳ hung tàn, làm sao có khả năng có người sẽ quát mắng nó."
Lương Tịch bĩu môi không cho là đúng: "Ta còn có Cao giai linh thú Song Đầu Ma Long đây, đến lúc đó cho dù nó tiến hóa thành siêu giai linh thú thậm chí là thần thú, ta mắng nó lẽ nào nó còn dám phản kháng?"
Nghe Lương Tịch nói như vậy, Tiết Vũ Nhu cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác, thoáng chần chờ một chút: "Ý của ngươi là con dơi hút máu này cũng bị người thuần dưỡng sao?"
Thính lực của Lương Tịch không phải Tiết Vũ Nhu có thể sánh bằng, Tiết Vũ Nhu nghe được là tiếng quát mắng mơ mơ hồ hồ, Lương Tịch vừa rồi lại nghe được những lời nói đứt quãng, lập tức gật đầu nói: "Mặc dù không phải, vậy cũng không sai biệt là bao, chúng ta đi nhìn liền biết."
Nếu ẩn mình trong cái hang động này vẫn có thể nghe được tiếng quát mắng kia, vậy đã nói rõ đối phương cách bên mình cũng không tính xa, Lương Tịch tắt ánh sáng từ Khảm Dao Thủy, kéo tay Tiết Vũ Nhu hướng về trong bóng tối đi đến.
Tiết Vũ Nhu bị Lương Tịch đột nhiên kéo tay, trên mặt một trận nóng bừng, muốn rút tay về nhưng bốn phía một mảnh đen nhánh, nếu như không có Lương Tịch nắm tay, hai người rất dễ dàng lạc nhau, liền nàng vừa an ủi mình vừa theo Lương Tịch chậm rãi đi tới.
Lương Tịch nhấc lên chân lực để bước chân của mình phóng tới nhẹ nhất.
Hắn không lo lắng sẽ bị linh thức đối phương tra xét đến.
Bởi vì lúc trước hắn đã tự mình thử qua, trong cái sơn động này dường như có một luồng lực lượng vô danh, có thể cách trở linh thức tra xét.
Hơn nữa mình và Tiết Vũ Nhu ở đây chờ lâu như vậy, nếu như không phải âm thanh đối phương quá lớn, bọn hắn cũng không phát hiện được đối phương, vì lẽ đó hiện tại chỉ cần mình thả nhẹ bước chân, mặc dù là tới gần một ít, đối phương cũng hẳn là sẽ không phát hiện.
Thấy Lương Tịch trong bóng tối cất bước đều đặc biệt như thường, Tiết Vũ Nhu nghiêng đầu một cách tò mò, loạng choạng bước theo Lương Tịch đi về phía trước, trong lòng kỳ quái tại sao bóng tối đối với hắn lại không hề có chút ảnh hưởng nào.
Tiết Vũ Nhu cảm giác Lương Tịch đột nhiên dừng bước, trong lòng vừa kéo, cho rằng đã đến nơi, bên tai đột nhiên vọt tới một tràng nhiệt khí ẩm ướt ấm áp: "Trong cái sơn động này có một đường nhỏ tự nhiên hình thành, trước đó ta đi tiểu tiện vô ý phát hiện."
"Nguyên lai trước hắn đột nhiên không thấy là vì phát hiện đường nhỏ." Tiết Vũ Nhu nghĩ thầm, đột nhiên lại là một trận xấu hổ, "Người này lẽ nào không thể văn minh hơn một chút sao, sao cái gì cũng nói ra miệng được?"
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ Nhu cắn môi, véo vào mu bàn tay Lương Tịch một cái.
Đâu ngờ Lương đại quan nhân trong lòng lại sinh ra suy nghĩ đùa cợt, cho rằng đây là Tiết Vũ Nhu đang trêu chọc mình.
Bốn phía một mảnh đen nhánh, càng làm tăng thêm cái cảm giác lén lút này, Lương Tịch duỗi ngón út ở lòng bàn tay đầy mồ hôi của Tiết Vũ Nhu nhẹ nhàng vẽ một đường.
Cảm giác tê tê dại dại từ lòng bàn tay trực tiếp truyền thẳng vào tim, Tiết Vũ Nhu toàn thân hơi rung động, đang muốn mạnh mẽ vặn Lương Tịch một cái để hắn biết điều một chút, lại nghe được Lương Tịch đè thấp cổ họng xuỵt một tiếng: "Sắp đến rồi."
Trải qua Lương Tịch nhắc nhở, Tiết Vũ Nhu lúc này mới phát hiện cái tiếng quát mắng kia đã rõ ràng hơn trước không ít, chính mình thậm chí cũng có thể nghe được đôi câu vài lời rồi.
"Ngươi thằng ngu này!" Âm thanh này như tiếng đồng va chạm lúc vang lên nặng nề, trực tiếp gõ vào đáy lòng của người ta.
Người phát ra âm thanh hiển nhiên chính đang đè nén nội tâm phẫn nộ: "Những người Thiên Linh Môn đó ngươi lại một cái cũng không bắt được?"
"Không có bị bắt được!" Tiết Vũ Nhu trong lòng một trận mừng như điên, thân thể không nhịn được khẽ run lên, "Cái đó chính là nói những đồng bạn còn lại đều không bị độc thủ!"
Cảm giác được Tiết Vũ Nhu n��m chặt bàn tay của chính mình, Lương Tịch khẽ nhéo nhẹ một cái, ra hiệu nàng bình tĩnh lại, cẩn thận bị phát hiện.
Giờ khắc này, người kia và nhóm Lương Tịch dường như chỉ cách một bức tường, âm thanh có thể nghe rõ ràng rồi.
"Vốn tưởng ngươi thăng cấp thành cấp chín đoạn, có thể so với trước đây hữu dụng hơn một chút." Lúc này lại phát ra một âm thanh khác, âm thanh này lúc gần lúc xa, như tiếng xẻng sắt cào vào đáy nồi, chói tai vô cùng, khiến Lương Tịch không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
Đùng.
Ầm.
Lương Tịch cảm thấy bức tường trước mặt mình hơi rung chuyển, tựa hồ là vật gì bị đánh rồi va vào bên trên.
Từ phía bên kia bức tường đá, rất nhanh truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của con dơi hút máu.
Lương Tịch cùng Tiết Vũ Nhu kinh hãi liếc nhau một cái, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, nhưng từ tiếng thở dốc đã có thể cảm nhận rõ sự kinh hãi của họ: Người này lại dễ dàng liền đem con dơi hút máu cấp chín đoạn đánh bay đập vào trên tường!
"Chít chít chít chít ——" Từ phía đối diện bức tường truyền đến một trận tiếng kêu dồn dập, tựa hồ là dơi hút máu đang liều mạng cầu xin tha thứ.
Lương Tịch cố kìm nén trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Rốt cuộc là ai lại có thể khiến con dơi hút máu tàn bạo như thế sợ sệt?"
Lòng bàn tay Tiết Vũ Nhu tràn đầy mồ hôi, hai người nắm chặt tay nhau để cổ vũ đối phương.
"Đại ca." Giọng nói chói tai kia cười nhạo, vang lên khiến màng tai Lương Tịch như muốn nứt ra, "Ngươi xem, nó lại đang cầu xin tha thứ, nó không thể giết chết dù chỉ một người Thiên Linh Môn mà lại còn dám cầu xin tha thứ, nó ngoại trừ việc thăng cấp lên cấp chín ra, chẳng làm được chuyện gì khác mà vẫn còn đang cầu xin tha thứ, ha ha ha ha ha —— "
Âm thanh kim loại ma sát kia khiến Lương Tịch choáng váng, hàm răng trong miệng đều sắp muốn cắn nát, Tiết Vũ Nhu thì đã sớm không nhịn được, đưa tay bưng kín lỗ tai.
"Đại ca, ngươi nói giữ nó lại còn có tác dụng gì?"
Nghe được câu này, tiếng chít chít của con dơi hút máu càng gấp gáp hơn, thê thảm hơn.
Đầu óc Lương Tịch lúc này lại c��p tốc quay vòng, từng nghi vấn nối tiếp nhau xông ra.
"Trên người chúng ta cũng không hề có tiêu chí nào cho thấy thân phận, người bí ẩn nói chuyện này làm sao sẽ biết chúng ta là người Thiên Linh Môn? Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ đã sớm biết chúng ta sẽ trở lại. Hắn là làm sao biết chúng ta đêm nay sẽ xuất hiện? Hơn nữa chính ngay tại chân núi Thiên Linh Môn, cách đó gần trăm dặm, làm sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật như Xương Bức Vương?"
Những nghi vấn này khiến Lương Tịch trong mũi mơ hồ ngửi thấy mùi âm mưu.
Cảm giác quen thuộc này nhanh chóng khiến Lương Tịch nhớ lại lần đầu gặp Xích Viêm Độc Hạt trong rừng gai.
Ở nơi đáng lẽ chỉ có linh thú cấp thấp xuất hiện lại có Xích Viêm Độc Hạt cường hãn, cuộc thí luyện vốn chỉ là tiêu diệt dơi hút máu phổ thông lại xuất hiện Xương Bức Vương, đồng thời sau khi hai con Xương Bức Vương tranh chấp lại xuất hiện một con dơi hút máu cấp chín.
"Còn có người nói chuyện này là ai, rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Lương Tịch đang suy tính những vấn đề này, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của con dơi hút máu.
Truyện dịch độc quyền chỉ có tại truyen.free.