Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 36: Ném đá giấu tay

Màn đêm buông xuống Ngô Đồng trấn, mang theo cái oi bức còn sót lại của một ngày hè và cả sự căng thẳng vô hình đang len lỏi trong không khí. Tại Tế Dân Đường, hiệu thuốc giờ đã đóng cửa im lìm, nhưng căn phòng trên lầu của Giang Tử Kiều vẫn sáng ánh đèn dầu leo lét. Báo cáo về đám du côn Huyết Sát Đường đang gây rối ở khu chợ phía Tây vẫn còn văng vẳng trong tâm trí hắn. Năm Ảnh vệ tinh nhuệ đã tập kết đâu đó ngoài kia, im lặng chờ lệnh từ vị Quân sư trẻ tuổi.

Tử Kiều đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống con phố đã thưa người qua lại, nhưng tâm trí hắn lại đang ở khu chợ phía Tây ồn ã. Kế hoạch ban đầu, dùng Ảnh vệ để thị uy và bắt gọn tên cầm đầu, thoáng hiện lên rồi lại bị hắn gạt đi. Quá trực diện, quá dễ gây chú ý. Ảnh Nguyệt Các vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, cần phải kín đáo, phải ẩn mình như một con mãng xà chờ thời cơ. Hắn cần một kế sách khác, thâm sâu hơn, hiệu quả hơn, một kế sách đúng với vai trò của một quân sư đứng sau màn – ném đá giấu tay, mượn đao giết người.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên sự sắc bén. Đúng vậy, mượn đao. Đao ở đây không gì tốt hơn là thế lực của quan phủ địa phương. Đám du côn Huyết Sát Đường kia tuy hung hãn nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp hoạt động ngoài vòng pháp luật. Quan phủ, dù có thể kém cỏi hoặc e dè, nhưng khi có lý do chính đáng và áp lực đủ lớn, họ vẫn phải ra tay để giữ gìn kỷ cương và thể diện. Vấn đề là làm sao để quan phủ "tự nguyện" ra tay dẹp loạn, mà không ai mảy may nghi ngờ có bàn tay của Ảnh Nguyệt Các nhúng vào.

Hắn quay lại bàn giấy, trải tấm bản đồ Ngô Đồng trấn tự vẽ ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên khu vực chợ phía Tây. Hắn cần thêm thông tin. Thông tin về tên cầm đầu đám du côn kia, về thói quen của chúng, về những mâu thuẫn tiềm ẩn mà chúng có thể đã gây ra. Hắn cũng cần biết thái độ thực sự của quan nha Ngô Đồng trấn đối với Huyết Sát Đường.

Hắn gọi Ảnh vào. Nữ chỉ huy Ảnh vệ vẫn lạnh lùng như băng, nhưng ánh mắt nhìn hắn đã có thêm sự chờ đợi.

"Ảnh," Tử Kiều nói, giọng trầm ổn. "Lập tức cử hai Ảnh vệ giỏi theo dõi và thu thập tin tức nhất, bí mật tiếp cận khu chợ phía Tây. Ta cần biết rõ về tên cầm đầu đám du côn Huyết Sát Đường: tên họ, nơi ở tạm thời nếu có, thói quen, và quan trọng nhất, chúng có gây thù chuốc oán với băng nhóm địa phương nào khác hoặc có hành vi nào đủ để cấu thành trọng tội hay không."

"Ngoài ra," hắn tiếp tục, "Cho người thăm dò thái độ của quan nha trong trấn đối với Huyết Sát Đường. Họ thực sự sợ hãi, hay chỉ đang chờ thời cơ?"

"Tuân lệnh Quân sư!" Ảnh đáp gọn rồi nhanh chóng rời đi thực hiện nhiệm vụ.

Còn lại một mình trong phòng, Tử Kiều cảm thấy một sự hứng khởi lạ thường. Cái cảm giác được điều binh khiển tướng, được vạch ra những mưu kế phức tạp này thực sự khiến huyết quản hắn sôi sục, bộ não hoạt động với công suất cao nhất. Hắn như cá gặp nước, tìm thấy đúng sở trường của mình.

Đang lúc tâm trí tập trung cao độ vào việc tính toán các bước tiếp theo, cánh cửa phòng lại khẽ mở. Mị Kiều bưng một khay trà nhỏ bước vào, trên người vẫn là bộ y phục khêu gợi thường ngày – chiếc yếm lụa màu hồng đào khoét sâu lộ gần nửa bầu ngực căng tròn, bên ngoài khoác hờ chiếc áo voan trắng mỏng tang. Mùi hương hoa cỏ quyến rũ từ người nàng tỏa ra, quyện với mùi trầm hương trong phòng tạo thành một bầu không khí đầy ám muội.

"Quân sư, đêm đã khuya, người dùng chút trà an thần cho dễ ngủ." Giọng nàng ngọt ngào, ánh mắt lúng liếng nhìn hắn đầy tình tứ. Nàng đặt khay trà xuống bàn, rồi không đợi hắn mời, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cố tình để cánh tay trần mịn màng chạm nhẹ vào tay hắn.

Tử Kiều khẽ nhíu mày. Hắn đang tập trung suy nghĩ, sự xuất hiện và khêu gợi của Mị Kiều lúc này có phần làm hắn phân tâm. Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười đầy ẩn ý và thân hình nóng bỏng của nàng, một ngọn lửa quen thuộc lại âm thầm nhen nhóm trong cơ thể hắn. Hắn nhớ lại những màn mơn trớn trên xe ngựa, nhớ lại kỹ năng điêu luyện của nàng... Tâm trí chiến lược gia và bản năng đàn ông trong hắn bắt đầu một cuộc giằng co thầm lặng.

"Quân sư nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Mị Kiều ghé sát mặt lại gần hắn, hơi thở ấm nóng phả vào má. "Có cần thiếp giúp người giải tỏa căng thẳng không?" Nàng đưa ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mu bàn tay hắn, rồi táo bạo hơn, di chuyển lên cổ áo hắn, khẽ kéo nhẹ nút cài đầu tiên.

Một thoáng lồng ngực rắn chắc của hắn lộ ra. Ánh mắt Mị Kiều ánh lên vẻ ham muốn không che giấu. Nàng khẽ cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: "Hay là... chúng ta thử 'món chính' mà Quân sư đã để dành bữa trước nhé?"

Cơ thể Tử Kiều phản ứng lại sự kích thích mãnh liệt này. Hơi thở hắn trở nên gấp hơn, hạ bộ lại bắt đầu căng cứng. Hình ảnh Mị Kiều quyến rũ, mời gọi trước mắt khiến hắn gần như muốn quên hết mọi kế hoạch, mọi toan tính mà lao vào chiếm đoạt nàng ngay lập tức. Hắn có thể dễ dàng đè nàng xuống bàn, xé toạc lớp áo mỏng manh kia, khám phá từng tấc da thịt nóng bỏng...

Nhưng đúng lúc đó, hình ảnh tấm bản đồ Ngô Đồng trấn và chữ "Huyết Sát Đường" hiện lên trong tâm trí hắn. Vai trò Quân sư, trọng trách mà Lý Khởi Phong giao phó, những Ảnh vệ đang chờ lệnh ngoài kia... Hắn không thể để dục vọng nhất thời làm ảnh hưởng đến đại cục. Hắn đã khác trước rồi. Hắn cần sự kiểm soát, cần sự tỉnh táo.

Tử Kiều hít một hơi thật sâu, dùng lý trí đè nén ngọn lửa đang bùng cháy. Hắn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gỡ tay Mị Kiều ra khỏi cổ áo mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không kém phần sâu thẳm và cuốn hút.

"A Kiều," hắn nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. "Ta đang có việc quan trọng cần suy nghĩ. Nàng về nghỉ trước đi."

Sự từ chối thẳng thừng nhưng không hề gay gắt này khiến Mị Kiều hơi sững người. Nàng thấy rõ sự cương cứng nơi hạ bộ hắn, thấy rõ ngọn lửa dục vọng trong mắt hắn lúc nãy, nhưng hắn vẫn chọn cách dừng lại. Sự kiềm chế và bản lĩnh này của hắn lại càng khiến nàng thêm phần nể phục và... khao khát.

"Vậy... Quân sư nghỉ sớm." Mị Kiều thu lại vẻ mời gọi, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng cũng đầy thán phục. Nàng đứng dậy, chỉnh lại y phục, trước khi quay người rời đi, nàng không quên tặng hắn một nụ cười bí ẩn và một cái liếc mắt đầy hứa hẹn.

Khi Mị Kiều đã rời đi, Tử Kiều mới thở phào một hơi, tựa lưng vào ghế. Hắn vừa vượt qua được một thử thách khác, thử thách từ chính bản năng của mình. Hắn cảm thấy hài lòng với sự kiểm soát đó. Giờ là lúc tập trung hoàn toàn vào ván cờ với Huyết Sát Đường.

Chỉ một lúc sau, Ảnh quay lại cùng với những thông tin ban đầu.

"Bẩm Quân sư," Ảnh báo cáo. "Tên cầm đầu đám du côn đó là Hắc Cẩu, một tên khá có số má trong giới lưu manh ở trấn này, nổi tiếng hung hãn và liều lĩnh. Gần đây hắn mới quy phục Huyết Sát Đường và được giao phụ trách việc 'thu thuế' ở khu chợ phía Tây. Nghe nói hắn rất háo sắc và thường xuyên gây sự với các sạp hàng của phụ nữ."

"Háo sắc?" Tử Kiều nhếch mép cười. "Vậy thì càng tốt."

"Ngoài ra," Ảnh tiếp tục, "Hắc Cẩu có mâu thuẫn khá lớn với một băng nhóm bảo kê nhỏ khác ở bến đò phía Đông do tên Mã Lục cầm đầu. Hai bên đã có vài vụ xô xát tranh giành địa bàn."

"Quan phủ thì sao?"

"Quan huyện Ngô Đồng trấn này nổi tiếng là nhát gan và chỉ thích an phận. Ông ta biết Huyết Sát Đường nhưng không dám đụng vào vì sợ trả thù. Tuy nhiên, nếu có vụ án lớn xảy ra, gây náo động dư luận hoặc có chỉ thị từ cấp trên, ông ta buộc phải ra tay để giữ ghế." Ảnh phân tích.

Thông tin đã đầy đủ. Một kế hoạch hoàn hảo bắt đầu hình thành rõ nét trong đầu Tử Kiều. Hắn sẽ không cần dùng đến một Ảnh vệ nào để trực tiếp ra tay cả. Hắn sẽ để Hắc Cẩu tự đào mồ chôn mình, và quan phủ sẽ là người thực hiện bản án.

"Ảnh," Tử Kiều nói, ánh mắt lóe lên sự tinh quái. "Hãy chuẩn bị một món đồ quý giá, ví dụ như chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích vừa bị mất cắp từ phủ của Huyện thừa phu nhân. Tìm cách kín đáo đặt nó vào chỗ ở tạm thời của Hắc Cẩu hoặc nơi hắn thường lui tới."

"Đồng thời," hắn ra lệnh tiếp, "Cử một người thật khéo léo, giả dạng người của băng Mã Lục bên bến đò, đến gây sự với Hắc Cẩu. Không cần đánh nhau to, chỉ cần chọc tức, khích tướng hắn, đặc biệt là nhắm vào điểm yếu háo sắc của hắn, có thể nhắc đến một cô gái đẹp nào đó mà hắn đang để ý chẳng hạn. Phải làm sao cho Hắc Cẩu tức giận đến mất khôn."

"Sau khi Hắc Cẩu nổi điên, chắc chắn hắn sẽ kéo người đi tìm Mã Lục trả thù. Hãy sắp xếp sao cho cuộc ẩu đả giữa hai băng nhóm xảy ra ở nơi đông người, gây náo loạn đủ lớn. Quan trọng nhất, trong lúc hỗn loạn, phải có người 'vô tình' phát hiện ra chiếc trâm ngọc kia trong người Hắc Cẩu hoặc tại nơi hắn ở và lập tức báo quan với lý do bắt được kẻ trộm đồ của quan phủ."

Ảnh lắng nghe chăm chú, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự thán phục. Kế hoạch này đúng là "ném đá giấu tay" hoàn hảo. Để hai con chó cắn nhau, sau đó mượn tay quan phủ bắt gọn kẻ cầm đầu bằng một tội danh khác, nghiêm trọng hơn nhiều, hoàn toàn không liên quan đến Ảnh Nguyệt Các.

"Một mũi tên trúng ba đích," Tử Kiều mỉm cười. "Vừa dẹp được đám lâu la Huyết Sát Đường, vừa làm suy yếu băng Mã Lục, lại vừa khiến quan phủ phải mang ơn kẻ báo tin. Quan trọng nhất, chúng ta không hề lộ diện."

"Thuộc hạ đã hiểu. Sẽ lập tức thi hành!" Ảnh đáp lời, sự kính phục dành cho vị Quân sư này lại tăng thêm một bậc.

Tử Kiều gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã khuya, nhưng ván cờ ở Ngô Đồng trấn chỉ mới thực sự bắt đầu. Nước cờ đầu tiên đã được tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ xem con tốt thí Hắc Cẩu kia sẽ diễn tròn vai như thế nào. Hắn khẽ nhấp ngụm trà đã nguội, cảm nhận vị đắng chát nơi đầu lưỡi, nhưng trong lòng lại là sự hứng khởi của kẻ đang làm chủ cuộc chơi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free