Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 42: Oán hận

Chiếc thuyền câu đã cập bến từ lâu, nhưng dư âm của buổi "đàm đạo" kinh hoàng trên hồ Ngọc Thủy vẫn còn ám ảnh lấy Giang Tử Kiều và Mị Kiều. Họ trở về khách điếm trong sự im lặng nặng nề, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ đen tối và cảm giác ghê tởm tột độ. Lân công tử, kẻ mang dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, lại chính là con ác quỷ bệnh hoạn, rất có thể là Huyết Thủ La Sát khét tiếng. Sự sỉ nhục mà hắn ta gây ra cho cả hai, đặc biệt là Mị Kiều, là không thể nào gột rửa.

Vừa về đến phòng riêng trong khách điếm, đóng chặt cửa lại, sự kiên cường và lạnh lùng mà Mị Kiều cố gắng duy trì suốt buổi cuối cùng cũng sụp đổ. Nàng ngồi thụp xuống sàn, hai vai run lên bần bật, rồi những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, nhanh chóng biến thành tiếng khóc tức tưởi, đau đớn. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng giờ đây chỉ còn lại sự nhục nhã và oán hận.

Nàng là sát thủ của Ảnh Nguyệt Các, đã quen với máu tanh, quen với hiểm nguy, quen với việc dùng thân thể làm vũ khí khi cần thiết. Nhưng chưa bao giờ nàng phải chịu sự sỉ nhục bệnh hoạn và công khai như vậy. Bị kẻ thù dùng miệng lưỡi xâm phạm nơi riêng tư nhất ngay trước mặt đồng bạn, đó là sự chà đạp lên lòng tự tôn và nhân phẩm của nàng, một vết nhơ khó có thể xóa nhòa.

Tử Kiều đứng lặng nhìn nàng khóc, lòng hắn cũng đau như cắt. Hắn căm hận Lân công tử, căm hận sự bất lực của chính mình. Hắn đã không thể bảo vệ được người phụ nữ trên danh nghĩa là "vợ" mình, người đồng bạn đang cùng hắn vào sinh ra tử. Cảm giác tội lỗi và phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực hắn.

Hắn chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh Mị Kiều, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của nàng, kéo nàng vào lòng mình. "Khóc đi," hắn thì thầm, giọng trầm ấm mang theo sự đồng cảm và an ủi chân thành. "Cứ khóc hết ra đi cho nhẹ lòng. Mối nhục này, ta và nàng, nhất định sẽ bắt hắn phải trả lại gấp bội!"

Được Tử Kiều ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm và sự che chở từ hắn, Mị Kiều càng khóc to hơn, như một đứa trẻ bị tổn thương tìm thấy nơi dựa dẫm. Nàng gục đầu vào ngực hắn, nước mắt thấm ướt cả vạt áo hắn. Nàng khóc cho sự tủi nhục, khóc cho thân phận sát thủ không thể tự quyết định số phận, khóc cho sự ghê tởm mà nàng vừa phải trải qua.

Tử Kiều cứ im lặng ôm nàng như vậy, để nàng trút hết nỗi uất nghẹn trong lòng. Hắn biết lời an ủi lúc này là vô nghĩa, chỉ có sự im lặng và một bờ vai để dựa vào mới là điều nàng cần nhất. Bàn tay hắn khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng, một cử chỉ dịu dàng hiếm thấy.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Mị Kiều mới nhỏ dần rồi ngừng hẳn, chỉ còn lại tiếng thút thít khe khẽ. Nàng ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng nhưng đã có phần bình tĩnh hơn.

"Thiếp... thiếp bẩn quá..." Nàng nói lí nhí, giọng đầy vẻ tự ti và ghê tởm. "Thiếp muốn đi tắm rửa..."

Tử Kiều hiểu cảm giác của nàng. Sự xâm phạm của Lân công tử như một vết bẩn nhơ nhớp bám lấy cơ thể và tâm hồn nàng. "Được," hắn nói nhẹ nhàng. "Ở đây không tiện. Ta biết gần đây có một con suối nhỏ khá vắng vẻ và sạch sẽ. Ta đưa nàng đến đó."

Hắn dìu Mị Kiều đứng dậy. Nàng vẫn còn hơi yếu sau cơn xúc động mạnh, khẽ dựa vào người hắn. Cả hai lặng lẽ rời khỏi khách điếm bằng cửa sau, tránh sự chú ý, rồi tìm đường đến con suối nhỏ nằm khuất sau một khu rừng thưa ở ngoại ô Kinh Thành.

Con suối quả thực rất vắng vẻ, nước trong vắt nhìn thấy cả sỏi đá dưới đáy, hai bên bờ cây cối um tùm tạo thành một không gian kín đáo. Tiếng suối chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót líu lo tạo cảm giác thanh bình, phần nào xoa dịu đi tâm trạng nặng nề của cả hai.

"Nàng cứ tắm rửa tự nhiên đi. Ta sẽ canh gác ở phía ngoài kia," Tử Kiều chỉ tay về phía một tảng đá lớn cách đó không xa.

Mị Kiều khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn hắn có chút biết ơn và cả sự phức tạp khó tả. Nàng từ từ cởi bỏ bộ y phục đã nhuốm bẩn sự sỉ nhục, để lộ ra thân thể ngọc ngà dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Nàng bước xuống dòng nước mát lạnh, làn nước mơn man cơ thể giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng dùng tay kỳ cọ khắp người, như muốn gột rửa đi tất cả những dấu vết ô uế mà Lân công tử đã để lại.

Tử Kiều quay lưng lại, đứng tựa vào tảng đá như đã hứa, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh để đảm bảo an toàn cho nàng. Nhưng tâm trí hắn lại không thể hoàn toàn yên tĩnh. Hình ảnh thân thể trần trụi của Mị Kiều dưới dòng nước trong vắt cứ hiện về, đặc biệt là nỗi ám ảnh về sự việc lúc sáng.

Một lúc sau, nghe tiếng Mị Kiều gọi khe khẽ, hắn mới quay lại. Nàng đã tắm xong, đang đứng bên bờ suối, dùng khăn lau khô người. Có lẽ do vội vàng hoặc không còn tâm trí để ý, chiếc khăn nàng mang theo hơi nhỏ, không đủ che hết thân thể.

Và Tử Kiều, trong khoảnh khắc đó, lại có dịp quan sát kỹ hơn cơ thể của nàng, đặc biệt là nơi riêng tư nhất giữa hai chân. Khác với những lần nhìn thoáng qua trong lúc vội vàng hay ám muội trước đây, lần này hắn nhìn rất rõ dưới ánh sáng ban ngày.

Âm hộ của Mị Kiều không giống vẻ thanh khiết, gọn gàng của Đông Tuyết hay sự căng mọng, hồng hào của Lan Như Hương. Nó mang một vẻ đẹp hoang dại và đầy sức sống hơn. Lớp lông mu đen nhánh, dày và rậm rạp bao phủ lấy gò mu nhô cao, tạo thành một hình tam giác hoàn hảo, đầy bí ẩn và mời gọi. Lớp lông dày dường như càng làm tăng thêm sự tương phản với làn da trắng mịn xung quanh. Hai cánh môi lớn đầy đặn, khép hờ, có màu sẫm hơn một chút, ẩn chứa vẻ từng trải nhưng cũng không kém phần hấp dẫn. Khe thịt sâu hút nằm giữa hai cánh môi như một lời thách thức thầm lặng. Vài giọt nước suối còn đọng lại trên lớp lông tơ và khe thịt, long lanh dưới nắng, càng làm tăng thêm vẻ sống động và chân thực đến khó tin.

Tử Kiều nhìn chăm chú, không phải với ánh mắt của kẻ nhìn trộm đầy tội lỗi, mà là sự quan sát có phần khách quan, tò mò của một người đang cố gắng tìm hiểu về người đồng bạn phức tạp này.

Vẻ đẹp rậm rạp, hoang dã này lại mang đến một sức hút rất riêng, một sự mãnh liệt đầy bản năng. Hắn bất giác nuốt nước bọt khan, cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng lại bắt đầu âm ỉ trỗi dậy trong cơ thể.

Mị Kiều dường như cũng nhận ra ánh mắt của hắn đang dừng lại ở đâu. Nàng thoáng chút ngượng ngùng, vội dùng khăn che đi phần nhạy cảm, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại không hề có sự trách móc, mà chỉ có chút bối rối và... chờ đợi. Nàng biết hắn đang nhìn, và có lẽ, nàng cũng không hoàn toàn muốn hắn rời mắt đi. Sự quan tâm và an ủi của hắn lúc nãy đã chạm đến trái tim vốn chai sạn của nàng.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy trong im lặng vài giây, không khí trở nên có chút ám muội và khó xử. Tử Kiều định lên tiếng nói gì đó để phá vỡ sự im lặng thì đột nhiên, giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn, rõ ràng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết:

[Phát hiện trạng thái tâm lý bất ổn nghiêm trọng của đồng bạn và sự hình thành mối liên kết tình cảm tiềm năng!]

[Kích hoạt Nhiệm vụ Chính Tuyến - Giai đoạn 1: Khai Mở Tiềm Năng Phàm Nhân!]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Trong vòng một năm, hoàn thành giao hợp tự nguyện với mười người phụ nữ khác nhau. Số lượng hiện tại: 3/10 (Uyển Nương, Hồng Ảnh, Đông Tuyết).]

[Phần thưởng hoàn thành Giai đoạn 1: Mở khóa Cửa Hàng Hệ Thống cấp Sơ Khởi, nhận ngẫu nhiên một (01) kỹ năng chiến đấu/sinh tồn cấp thấp, điểm Hệ thống +100 (tùy chọn cộng dồn hoặc phân bổ).]

[Hình phạt thất bại: Xóa bỏ Hệ thống, linh hồn người chơi bị trục xuất khỏi thế giới hiện tại.]

Tử Kiều sững sờ. Nhiệm vụ chính tuyến? Giao hợp với 10 phụ nữ? Lại còn phải là tự nguyện? Phần thưởng thì khá hấp dẫn: mở cửa hàng, kỹ năng, điểm số. Nhưng hình phạt thất bại lại quá khủng khiếp: xóa hệ thống, trục xuất linh hồn! Đây chẳng khác nào ép hắn phải hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá. Hệ thống này rốt cuộc là muốn hắn trở thành một kẻ đa tình phong lưu hay một tên dâm tặc đây? Cái hệ thống "Thiện Ác Bất Phân" này thật đúng là không thể dùng logic thông thường để hiểu được.

Chưa kịp định thần sau nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống lại tiếp tục vang lên:

[Phát hiện mục tiêu thù địch có tiềm năng gây nguy hiểm cực lớn cho người chơi và đồng bạn!]

[Kích hoạt Nhiệm vụ Phụ: Giải Cứu Kim Ty Tước!]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Mộc Yến Như, phu nhân của Lân công tử (Huyết Thủ La Sát), đang bị giam cầm và lợi dụng như một công cụ tình dục và tra tấn tinh thần. Nàng nắm giữ một bí mật quan trọng liên quan đến Huyết Sát Đường hoặc thân phận thực sự của Lân công tử.]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Trong vòng ba tháng, tìm cách giải cứu Mộc Yến Như khỏi sự kiểm soát của Lân công tử, đảm bảo an toàn tính mạng cho nàng và khai thác được bí mật nàng đang nắm giữ.]

[Phần thưởng hoàn thành: Điểm Thiện +500, nhận được lòng trung thành tuyệt đối của Mộc Yến Như, mở khóa thông tin về một điểm yếu của Huyết Thủ La Sát.]

[Hình phạt thất bại: Mộc Yến Như có thể bị giết hại, bí mật vĩnh viễn bị chôn vùi, người chơi bị trừ 200 điểm Ác (do gián tiếp gây ra cái chết cho người vô tội).]

Tử Kiều choáng váng. Nhiệm vụ giải cứu Mộc Yến Như? Cái tên ẩn dụ Kim Ty Tước này cho thấy tình cảnh đáng thương của nàng ta. Nhiệm vụ này không chỉ mang lại phần thưởng lớn về điểm Thiện và thông tin quan trọng, mà còn đánh vào lòng trắc ẩn và sự căm phẫn của hắn đối với Lân công tử. Nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm, chẳng khác nào đối đầu trực diện với con ác quỷ kia. Hình phạt thất bại lại còn liên quan đến điểm Ác và tính mạng người khác.

Hai nhiệm vụ liên tiếp xuất hiện, một chính một phụ, một cái đẩy hắn vào con đường phong lưu đa tình, một cái lại kéo hắn vào vòng xoáy nguy hiểm của thù hận và chính nghĩa. Hệ thống này thực sự muốn gì ở hắn? Nó đang muốn tôi luyện hắn, thử thách hắn, hay đơn giản chỉ là đang đùa giỡn với số phận của một "Phàm Nhân"?

Tử Kiều đứng đó, nhìn Mị Kiều vẫn đang chờ đợi hắn với ánh mắt phức tạp, trong đầu là hàng loạt thông tin và nhiệm vụ từ hệ thống. Hắn biết, cuộc sống của hắn từ giờ phút này sẽ không bao giờ còn có thể bình lặng được nữa. Hắn phải lựa chọn, phải hành động, phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ để tồn tại và mạnh mẽ hơn trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy và cám dỗ này. Con đường phía trước thực sự mờ mịt, nhưng cũng đầy kích thích.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free