Chapter 74: Thị phạm
Đúng như dự đoán của Giang Tử Kiều, ngay tối hôm sau, Dương Lâm Trường đã không thể chờ đợi thêm được nữa. Trời vừa nhá nhem tối, gã đã đích thân đến quán trọ nhỏ nơi Tử Kiều đang tá túc, vẻ mặt hớn hở, sốt sắng thấy rõ.
"Giang huynh đệ!" Lâm Trường vồ vập gọi ngay từ ngoài cửa, không thèm để ý đến Lão Triệu đang giả vờ quét dọn. "Ta đến rồi đây! Mau mau, chúng ta vào trong nói chuyện 'bí kíp'!"
Tử Kiều mỉm cười ra đón, vẫn giữ phong thái ung dung, nho nhã. "Thiếu gia thật đúng hẹn. Mời vào trong."
Hắn dẫn Lâm Trường vào gian phòng phía sau, nơi đã được chuẩn bị sẵn trà bánh đơn giản. Vân Nhi cũng ý tứ pha trà rồi lui ra ngoài cùng Lão Mã, để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Được rồi, được rồi, không cần trà bánh gì nữa!" Dương Lâm Trường sốt ruột xua tay ngay khi vừa ngồi xuống. "Giang huynh đệ, mau truyền thụ 'bí kíp' cho ta đi! Tiểu đệ thực sự chờ không nổi nữa rồi! Nhất là chiêu 'Dục Cầm Cố Túng' và 'Tâm Ý Dẫn Dụ' hôm qua huynh đệ nói, nghe thôi đã thấy cao siêu!"
Tử Kiều cười nhẹ, không vội vàng. "Thiếu gia, 'bí kíp' này không phải chỉ nói suông là lĩnh hội được. Nó cần sự thực hành, cần 'thị phạm' mới có thể nắm bắt được cái thần của nó."
"Thị phạm? Đúng! Phải thị phạm!" Lâm Trường mắt sáng rực lên. "Nhưng... lấy ai làm mẫu bây giờ?" Gã nhìn quanh căn phòng đơn sơ, rồi như chợt nghĩ ra, liền vỗ đùi cái đét. "À! Đúng rồi! Người đâu!"
Gã gọi lớn. Một tên gia nhân từ bên ngoài chạy vào. "Thiếu gia có gì căn dặn?"
"Mau về phủ, gọi con bé Tiểu Thúy đến đây cho ta! Nhớ nhé, phải là Tiểu Thúy đấy!" Dương Lâm Trường ra lệnh.
Tên gia nhân vâng dạ rồi chạy đi ngay.
Tử Kiều nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: "Tiểu Thúy? Là..."
"À," Lâm Trường cười hề hề, ghé sát lại gần Tử Kiều, giọng đầy vẻ tự đắc và dâm đãng. "Là nha hoàn ta sủng ái nhất đấy! Con bé này vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, rất biết chiều chuộng. Dùng nó làm mẫu để huynh đệ 'thị phạm' là chuẩn nhất rồi! Đảm bảo huynh đệ cũng sẽ thích!"
Tử Kiều trong lòng khinh bỉ sự trơ trẽn của gã công tử bột này, coi nha hoàn như đồ vật tùy ý sử dụng. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn gật gù tỏ vẻ thấu hiểu: "Thiếu gia quả nhiên có mắt nhìn. Có 'người mẫu' thực tế thì việc lĩnh hội 'bí kíp' sẽ nhanh hơn nhiều."
Một lát sau, tên gia nhân quay lại, dẫn theo một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Đó chính là Tiểu Thúy. Nàng có dung mạo khá xinh xắn, đôi mắt to tròn nhưng ánh lên vẻ sợ sệt, e dè. Nàng mặc bộ y phục nha hoàn màu xanh nhạt đơn giản, người hơi gầy nhưng đường nét cũng khá thanh tú. Thấy Dương Lâm Trường và một người đàn ông lạ mặt (Tử Kiều), nàng vội cúi đầu thi lễ, không dám ngẩng lên.
"Tiểu Thúy, lại đây," Dương Lâm Trường hất hàm gọi. "Hôm nay ngươi có phúc lắm đấy, được Giang đại phu đây đích thân 'chỉ dạy'. Cứ nghe theo lời ngài ấy, biết chưa?"
"Dạ... nô tỳ biết rồi ạ..." Tiểu Thúy lí nhí đáp, giọng run run.
Tử Kiều đứng dậy, bước tới trước mặt Tiểu Thúy, nở một nụ cười ôn hòa nhất có thể. "Tiểu Thúy cô nương không cần căng thẳng. Chỉ là giúp tại hạ và thiếu gia đây diễn thử một vài tình huống giao tiếp thông thường thôi mà."
Hắn bắt đầu "thị phạm" chiêu 'Lưu Tinh'. Hắn không nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thúy ngay lập tức, mà nhìn vào vành tai nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng, rồi mới từ từ chuyển ánh mắt sang, nhìn sâu vào mắt nàng một cách trìu mến nhưng lại phảng phất chút xa cách.
"Cô nương quê ở đâu vậy? Trông cô nương có nét đẹp rất riêng, không giống người ở đây lắm." Hắn cất tiếng hỏi, giọng ấm áp lạ thường.
Bị hắn nhìn chăm chú và hỏi han dịu dàng như vậy, Tiểu Thúy hơi ngẩn người, đôi má bất giác ửng hồng. Nàng chưa bao giờ được ai, đặc biệt là một nam nhân tuấn tú như hắn, đối xử nhẹ nhàng như vậy. "Dạ... nô tỳ quê ở Giang Nam ạ..."
"Ồ, thảo nào," Tử Kiều gật gù, ánh mắt vẫn giữ sự "lưu tinh". "Vùng đất Giang Nam nổi tiếng nhiều mỹ nhân, quả không sai."
Tiếp đó, hắn chuyển sang "thị phạm" chiêu 'Vô Tâm Sát'. Hắn giả vờ đưa tay phủi một hạt bụi "vô hình" trên vai áo nàng, ngón tay rất nhẹ nhàng lướt qua bờ vai thon thả.
"Áo cô nương mặc hôm nay rất hợp," hắn nói bâng quơ.
Tiểu Thúy lại giật mình nhẹ, cảm nhận rõ cái chạm thoáng qua nhưng đầy ẩn ý đó. Tim nàng đập nhanh hơn một nhịp.
Dương Lâm Trường ngồi bên cạnh xem mà mắt tròn mắt dẹt, liên tục gật gù tấm tắc. "Cao! Thực sự quá cao! Chỉ vài ánh mắt, vài cái chạm nhẹ mà đã khiến con bé này phải đỏ mặt rồi! Giang huynh đệ lợi hại thật!"
Tử Kiều mỉm cười, tiếp tục "bài giảng" với chiêu 'Thấu Tâm'. Hắn không hỏi những câu sáo rỗng, mà hỏi về một điều gì đó rất đời thường.
"Ở đây chắc cô nương nhớ nhà lắm phải không? Món ăn quê nhà có gì đặc biệt mà cô nương thích nhất?" Hắn hỏi, giọng đầy vẻ đồng cảm.
Câu hỏi bất ngờ và sự quan tâm chân thành này khiến Tiểu Thúy có chút xúc động. Nàng ngập ngừng kể về món canh cá chua quê mẹ hay nấu, về những kỷ niệm thời thơ ấu. Tử Kiều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, đặt vài câu hỏi gợi mở khiến nàng cảm thấy được thấu hiểu thực sự.
Sự dịu dàng, tinh tế và thấu hiểu tâm lý của Tử Kiều hoàn toàn trái ngược với sự thô lỗ, chỉ biết đến dục vọng của Dương Lâm Trường mà Tiểu Thúy thường phải chịu đựng. Trong lòng nàng nha hoàn tội nghiệp bất giác nảy sinh một sự so sánh, một sự cảm mến và có lẽ cả chút rung động mơ hồ đối với vị "Giang đại phu" này.
Dương Lâm Trường ban đầu còn hơi sốt ruột, nhưng thấy Tiểu Thúy từ sợ sệt trở nên cởi mở, tự nhiên hơn trước mặt Tử Kiều, gã lại càng thêm thán phục tài năng của "huynh đệ" mình.
"Quá đỉnh! Quá đỉnh!" Lâm Trường vỗ tay đen đét sau khi Tử Kiều kết thúc màn "thị phạm". "Giang huynh đệ đúng là cao nhân! Chỉ mấy chiêu đơn giản mà đã khiến con bé này phải mềm lòng rồi! Ta mà học được một phần của huynh đệ thì đám mỹ nhân Kinh Thành kia còn không phải xếp hàng tự nguyện dâng hiến sao?"
Gã cười nói đầy tự mãn, rồi quay sang nhìn Tiểu Thúy vẫn còn đang ngẩn ngơ với những cảm xúc mới lạ, ánh mắt gã lại lóe lên vẻ dâm tà chiếm hữu.
"Tiểu Thúy," gã gọi, giọng ra lệnh nhưng lại có chút gì đó... ban ơn? "Hôm nay ngươi hầu hạ Giang đại phu rất tốt. Coi như là phần thưởng cho ngươi, cũng là để cảm ơn huynh đệ Giang đã chỉ dạy tận tình. Tối nay... ngươi hãy ở lại đây, dùng hết khả năng của mình mà 'hầu hạ' Giang đại phu cho thật chu đáo. Phải khiến ngài ấy hài lòng, nghe chưa?"
Lời nói của Dương Lâm Trường như sét đánh ngang tai Tiểu Thúy. Hầu hạ Giang đại phu? Ở lại đêm nay? Nàng tái mặt đi vì sợ hãi và hoang mang. Nhưng nàng cũng hiểu, đây là mệnh lệnh của thiếu gia, nàng không thể chống lại.
Nàng liếc nhìn Tử Kiều, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt khó đoán, không tỏ rõ thái độ đồng ý hay từ chối. Sự im lặng của hắn khiến nàng càng thêm tuyệt vọng. Nhưng lạ thay, sâu thẳm trong lòng, lại có một tia hy vọng mong manh rằng, ở bên cạnh vị Giang đại phu này, có lẽ... sẽ không quá tệ như khi phải hầu hạ thiếu gia? Ít nhất, hắn cũng tỏ ra dịu dàng và biết lắng nghe hơn.
Tử Kiều thấy phản ứng của Tiểu Thúy, hắn biết nàng đang sợ hãi nhưng cũng không hoàn toàn kháng cự ý muốn của chủ nhân. Hắn nhìn sang Dương Lâm Trường, cố nặn ra vẻ ngần ngại: "Thiếu gia... việc này... có tiện không ạ? Tại hạ chỉ là khách..."
"Khách khí gì chứ!" Lâm Trường cười lớn, vỗ vai hắn. "Huynh đệ là tri kỷ của ta! Mỹ nữ là để chia sẻ! Huynh đệ cứ tự nhiên hưởng dụng đi! Đây là nha hoàn ta thích nhất đấy, đảm bảo sẽ khiến huynh đệ hài lòng! Thôi, ta không làm phiền hai người nữa, ta về phủ trước đây! Mai ta lại đến nghe huynh đệ chỉ dạy tiếp nhé!"
Nói rồi, Dương Lâm Trường cười ha hả rời đi, bỏ lại Tử Kiều và Tiểu Thúy trong căn phòng với bầu không khí đầy ngượng ngùng và dục vọng tiềm ẩn.
Khi bóng Lâm Trường đã khuất hẳn, Tử Kiều mới quay lại nhìn Tiểu Thúy đang đứng cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo, người run khe khẽ. Hắn bước tới gần, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
"Nàng... không muốn sao?" Hắn hỏi, giọng trầm ấm hơn.
Tiểu Thúy ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngấn nước. Nàng khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu một cách đầy mâu thuẫn. Nàng sợ hãi việc phải hầu hạ một người đàn ông xa lạ, nhưng so với việc phải chịu đựng sự thô bạo của Dương Lâm Trường, thì người trước mặt này lại khiến nàng cảm thấy... an toàn hơn một chút, thậm chí là có chút tò mò và mong đợi mơ hồ. Nàng biết mình không có quyền lựa chọn, nhưng nếu phải chọn, nàng thà chọn người này.
Thấy sự chấp thuận trong im lặng của nàng, Tử Kiều không nói gì thêm. Hắn biết nhiệm vụ hệ thống yêu cầu sự "tự nguyện", và sự chấp thuận này, dù trong hoàn cảnh ép buộc, có lẽ cũng đủ để hệ thống ghi nhận.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thúy, cảm nhận thân hình mảnh mai đang run rẩy trong lòng mình. Hắn hôn lên mái tóc nàng, rồi từ từ dẫn nàng về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.
Đêm đó, một cuộc giao hoan khác lại diễn ra. Lần này, không có sự ép buộc thô bạo như hắn đã làm với Yến Như, cũng không có sự cuồng nhiệt mời gọi như với Mị Kiều hay Tú Anh. Cuộc giao hoan với Tiểu Thúy diễn ra có phần nhẹ nhàng hơn, xen lẫn sự vụng về, e lệ của nàng và sự dẫn dắt có phần kiên nhẫn hơn của hắn. Hắn muốn nàng cảm thấy thoải mái nhất có thể, muốn sự "tự nguyện" này được trọn vẹn hơn.
Và khi mọi thứ kết thúc, Hệ thống lại vang lên trong đầu hắn:
[Hoàn thành một lần giao hợp tự nguyện với mục tiêu nữ giới mới: Tiểu Thúy.]
[Nhiệm vụ chính tuyến (Giai đoạn 1): Hoàn thành giao hợp tự nguyện với 10 người phụ nữ khác nhau. Tiến độ: 7/10.]
[Điểm Ác +1. Điểm Ác hiện tại: 607.]
[Nghiệp Điểm chưa phân bổ: 400]
7/10. Chỉ còn 3 người nữa. Tử Kiều thầm tính toán. Việc lợi dụng tình thế và thao túng tâm lý đã giúp hắn tiến thêm một bước dài trong nhiệm vụ hệ thống, đồng thời cũng thắt chặt thêm mối quan hệ "tri kỷ" đầy giả tạo với Dương Lâm Trường. Con đường hắn đang đi ngày càng trở nên đen tối và phức tạp, nhưng hắn biết mình không thể dừng lại.