Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 73: Liễu Thanh Liên

Rời khỏi góc vườn kín đáo, nơi vừa diễn ra màn "thưởng lãm" đầy bệnh hoạn, Dương Lâm Trường khoác vai Giang Tử Kiều, vẻ mặt vẫn còn đầy hưng phấn và khoái trá. Gã ta hoàn toàn không nhận ra sự ghê tởm đang ẩn giấu sau nụ cười xã giao của vị "Giang đại phu" bên cạnh. Đối với Lâm Trường, việc cùng nhau chia sẻ một bí mật đen tối, một thú vui nhìn trộm đầy kích thích như vậy đã khiến mối quan hệ "bằng hữu" của họ càng thêm phần khăng khít.

"Thế nào, Giang huynh đệ?" Lâm Trường cười hề hề, giọng đầy ẩn ý. "Liễu di nương của ta quả thực không tệ chứ? Cực phẩm nhân gian đấy! Chỉ tiếc là cha ta giữ kỹ quá, không thì..." Gã bỏ lửng câu nói, ánh mắt lóe lên sự thèm thuồng và tiếc nuối.

"Liễu phu nhân quả thực quốc sắc thiên hương, khí chất thoát tục," Tử Kiều đáp lại một cách khéo léo, vừa khen ngợi để chiều lòng Lâm Trường, vừa giữ một sự khách quan nhất định. Hắn cần phải duy trì vai diễn một người "đồng đạo" nhưng vẫn có chút chừng mực của bậc trí thức. "Nhưng việc chúng ta vừa làm... e rằng có chút thất lễ với phu nhân và cả tướng quân."

"Ha! Huynh đệ cứ lo xa!" Dương Lâm Trường xua tay. "Ở cái phủ này, ngoài cha ta ra thì ta là lớn nhất! Ai dám nói gì? Với lại, nhìn trộm một chút thì có sao? Mỹ nhân là để thưởng thức mà! Huynh đệ là người hiểu biết, chắc chắn cũng hiểu đạo lý này chứ?" Gã lại cố gắng kéo Tử Kiều vào cùng một giuộc với mình.

Tử Kiều chỉ cười trừ, không bình luận thêm. Hắn biết không thể tranh cãi đạo lý với kẻ như Lâm Trường. Hắn khéo léo chuyển chủ đề khi họ quay trở lại phòng khách riêng của gã: "À, thiếu gia, nói đến việc 'thưởng thức' mỹ nhân, tại hạ lại nhớ đến những 'bí kiếp' mà chúng ta đang bàn luận dang dở. Quả thực, muốn chiếm được trái tim người đẹp, nhất là những tuyệt sắc giai nhân như Liễu phu nhân, thì cần phải có phương pháp tinh tế hơn nhiều."

Nghe đến "bí kiếp", Dương Lâm Trường lập tức quên bẵng đi Liễu Thanh Liên, hai mắt lại sáng rực lên đầy hào hứng. "Phải! Phải! Giang huynh đệ mau chỉ giáo tiếp cho ta! Hôm qua nghe huynh đệ nói về 'Lưu Tinh', 'Vô Tâm Sát' và 'Thấu Tâm', ta về ngẫm nghĩ mãi, thấy quả thực cao siêu! Còn chiêu nào lợi hại hơn nữa không?"

Tử Kiều mỉm cười, ra vẻ thần bí. Hắn rót thêm rượu cho cả hai, rồi mới chậm rãi nói: "Những chiêu đó mới chỉ là nhập môn thôi, thiếu gia ạ. Muốn thực sự nắm giữ được trái tim và thể xác mỹ nhân, khiến họ phải vì thiếu gia mà điên đảo, thì cần phải luyện đến tầng cao hơn, ví dụ như 'Dục Cầm Cố Túng'."

"'Dục Cầm Cố Túng'? Nghe thật là... cao siêu!" Lâm Trường nuốt nước bọt. "Là như thế nào vậy huynh đệ?"

"Nghĩa là muốn bắt thì trước hết phải thả," Tử Kiều giải thích bằng giọng điệu của một bậc thầy. "Đối với nữ nhân, nhất là những người đẹp thông minh, kiêu kỳ, thiếu gia càng tỏ ra săn đón, chiều chuộng thì họ lại càng làm cao. Thiếu gia phải học cách lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa. Có lúc phải tỏ ra nồng nhiệt hết mực, khiến họ cảm thấy mình là tất cả. Nhưng đúng lúc họ đang say đắm nhất, lại phải đột ngột lạnh nhạt, thờ ơ một chút, giữ một khoảng cách nhất định. Phải khiến họ cảm thấy hụt hẫng, băn khoăn, tự hỏi tại sao thiếu gia lại thay đổi. Sự tò mò, sự tiếc nuối và cả một chút ghen tuông đó sẽ khiến họ không ngừng nghĩ về thiếu gia, và cuối cùng sẽ tự mình sa vào lưới tình lúc nào không hay."

Hắn nhìn Dương Lâm Trường đang há mồm lắng nghe: "Nhớ kỹ, sự khó đoán và bí ẩn chính là vũ khí lợi hại nhất để chinh phục nữ nhân."

"Lúc nóng lúc lạnh... khó đoán... bí ẩn..." Lâm Trường lẩm bẩm, cố gắng ghi nhớ, vẻ mặt đầy thán phục. "Cao! Thực sự quá cao! Chiêu này của huynh đệ đúng là lợi hại!"

"Chưa hết đâu," Tử Kiều cười nói, tiếp tục dẫn dụ. "Còn có 'Tâm Ý Dẫn Dụ' nữa. Đó là nghệ thuật dùng lời nói, dùng những câu hỏi gợi mở, những lời ám chỉ tinh tế để gieo vào tâm trí mỹ nhân những suy nghĩ, những ham muốn mà chính họ cũng không nhận ra. Ví dụ, thay vì khen thẳng bộ ngực nàng đẹp, hãy khen chiếc áo nàng mặc tôn lên vẻ đầy đặn quyến rũ thế nào. Thay vì rủ nàng đi chơi, hãy kể về một nơi phong cảnh hữu tình, lãng mạn ra sao, rồi thở dài nói 'giá như có tri kỷ cùng đến đó thưởng ngoạn'... Phải khiến nàng tự mình liên tưởng, tự mình khao khát..."

Hắn lại đưa ra thêm vài ví dụ về cách dùng ngôn ngữ cơ thể, cách tạo ra những tình huống "tình cờ" để khơi gợi ham muốn. Mỗi "bí kíp" hắn đưa ra đều được phân tích một cách "sâu sắc" về tâm lý nữ nhân, khiến Dương Lâm Trường nghe mà như lạc vào mê hồn trận, hoàn toàn tin tưởng vào sự uyên bác và tài tình của "Giang đại phu".

Trong lúc Dương Lâm Trường đang say sưa với những "tuyệt kỹ" mới, Tử Kiều lại khéo léo lái câu chuyện để khai thác thông tin.

"Dĩ nhiên," Tử Kiều nói, ra vẻ trầm ngâm, "Những chiêu thức này đòi hỏi người thi triển phải có sự tự tin và quyền lực nhất định mới phát huy hết hiệu quả. Như thiếu gia đây, vừa có cha là Phó tướng trấn thủ cả một vùng, quyền thế ngập trời, lại thêm việc Chủ tướng đang bệnh nặng, mọi việc đều do Phó tướng đại nhân quán xuyến, thì thiếu gia muốn gì mà không được?" Hắn cố tình nhắc lại thông tin quan trọng.

"Ha ha! Giang huynh đệ nói phải!" Dương Lâm Trường lại được dịp khoe khoang. "Cha ta bây giờ ở Thạch Thành này nói một không ai dám nói hai! Lão chủ tướng kia bệnh liệt giường rồi, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Đến lúc đó..." Gã cười nham hiểm. "Nhưng mà cũng vì vậy nên cha ta dạo này cẩn thận lắm, canh phòng trong phủ nghiêm ngặt hơn hẳn. Sợ có kẻ gây rối hoặc tai mắt của đám người ở Kinh Thành kia."

"Ồ? Tướng quân cẩn thận vậy sao?" Tử Kiều giả vờ lo lắng. "Vậy việc tại hạ thường xuyên đến đây... có làm phiền đến ngài ấy không? Có gây nghi ngờ gì không ạ?"

"Lo gì!" Dương Lâm Trường xua tay. "Huynh đệ là khách của ta, lại là thầy thuốc, ai dám nói gì? Với lại, cha ta tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất tin tưởng ta. Chỉ cần ta nói huynh đệ là bạn tốt, là người có tài, ông ấy sẽ không để ý đâu. À mà nói đến cẩn thận," gã lại hạ giọng, "Huynh đệ có thấy cái biệt viện của Liễu di nương không? Chỗ đó mới thực sự là canh phòng nghiêm ngặt đấy! Ngoài mấy bà vú già và tỳ nữ thân cận ra, gần như không ai được phép vào, kể cả ta cũng chỉ dám lén lút nhìn từ xa thôi."

"Vậy sao?" Tử Kiều tỏ vẻ tò mò.

"Tại hạ thấy Liễu phu nhân tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, sao lại bị giam giữ nghiêm ngặt thế? Chẳng lẽ... tướng quân ghen tuông quá độ?"

"Ai biết được!" Dương Lâm Trường nhún vai. "Ta cũng không rõ lai lịch của nàng ta lắm, chỉ nghe nói là con gái một gia đình sa sút được cha ta 'cứu giúp'. Có lẽ cha ta sợ nàng ta trẻ người non dạ, dễ bị kẻ xấu lợi dụng? Hoặc đơn giản là ông ấy thích giữ 'cực phẩm' cho riêng mình thôi!" Gã cười một cách tục tĩu. "Nhưng mà huynh đệ nói đúng, bị nhốt trong đó chắc nàng ta cũng buồn chán, cô đơn lắm nhỉ? Giá mà có cách nào vào đó 'an ủi' nàng ấy một phen..." Ánh mắt gã lại lộ rõ vẻ thèm thuồng.

Tử Kiều thầm ghi nhớ từng chi tiết. Liễu Thanh Liên bị canh phòng nghiêm ngặt, không được ra ngoài, lai lịch không rõ ràng. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó. Nàng ta có thể là chìa khóa quan trọng.

Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ hắn đều tính toán kỹ lưỡng, vừa để giữ chân và thao túng Dương Lâm Trường, vừa để thăm dò thêm thông tin một cách tự nhiên nhất.

"Mà này Giang huynh," Thấy Tử Kiều trầm ngâm không nói, Dương Lâm Trường chợt hỏi. "Cái 'bí kíp' này của huynh đệ liệu có áp dụng được với cả... phụ nữ đã có chồng không?" Ánh mắt gã trở nên gian xảo.

Tử Kiều tim khẽ động. Hắn biết gã này đang nghĩ gì. "Ồ? Sao thiếu gia lại hỏi vậy?" hắn giả vờ ngạc nhiên. "Chẳng lẽ thiếu gia đang để ý đến phu nhân nhà nào sao? Việc này... không hay lắm đâu."

"Ha ha! Giang huynh đệ cứ lo xa!" Dương Lâm Trường cười lớn, ghé sát tai Tử Kiều nói nhỏ. "Không phải phu nhân nhà nào xa lạ đâu. Mà là..." gã liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm, "...là Liễu di nương của cha ta đấy! Nàng ta đúng là cực phẩm! Mới về phủ chưa lâu mà đã khiến ta mất ăn mất ngủ! Nhưng cha ta lại giữ kỹ quá, chẳng có cơ hội nào tiếp cận cả."

Tử Kiều trong lòng kinh tởm cực độ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thông cảm: "À... ra là Liễu phu nhân. Quả thực là tuyệt sắc giai nhân. Hôm trước tại hạ chỉ nhìn thoáng qua mà cũng thấy nao lòng." Hắn cố tình tỏ ra đồng cảm với sự "khó khăn" của Dương Lâm Trường. "Nhưng việc này... thực sự rất nguy hiểm. Nếu để tướng quân biết được..."

"Sợ gì chứ!" Dương Lâm Trường bĩu môi. "Cha ta dạo này bận tối mắt tối mũi lo việc quân vụ sau khi lão chủ tướng bệnh nặng kia kìa, làm gì có thời gian để ý đến mấy chuyện vặt này. Chỉ cần chúng ta kín đáo một chút là được." Gã lại nhìn Tử Kiều đầy năn nỉ: "Giang huynh đệ, huynh đệ có 'bí kíp' nào giúp ta tiếp cận được nàng không? Chỉ cần được gần gũi một lần thôi cũng mãn nguyện rồi!"

Tử Kiều ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Đây chính là cơ hội để hắn cài cắm kế hoạch của mình. Hắn cần một lý do để có thể tự do đi lại trong phủ, đặc biệt là khu vực gần biệt viện của Liễu Thanh Liên.

"Việc này... thực sự rất khó," Tử Kiều tỏ vẻ ngần ngại. "Liễu phu nhân lại là người của tướng quân... Nhưng nếu thiếu gia đã quyết tâm..." Hắn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Lâm Trường. "Có một cách, nhưng hơi mạo hiểm và cần sự phối hợp của thiếu gia."

"Cách gì? Huynh đệ cứ nói! Ta nhất định sẽ phối hợp!" Dương Lâm Trường vồ vập.

"Nghe nói Liễu phu nhân không được khỏe lắm sau khi về phủ phải không?" Tử Kiều hỏi dò. "Lại thêm việc tướng quân bận rộn, ít quan tâm... có lẽ nàng ấy đang rất buồn bã, cô đơn?"

"Hình như là vậy," Dương Lâm Trường gật gù. "Ta thấy nàng ấy lúc nào cũng lủi thủi một mình trong cái biệt viện đó."

"Vậy thì," Tử Kiều nói, giọng đầy tính toán. "Thiếu gia có thể lấy cớ quan tâm đến sức khỏe của 'di nương', mời tại hạ - một thầy thuốc từ kinh đô - đến biệt viện đó để bắt mạch, xem bệnh cho nàng ấy vài lần. Trong lúc tại hạ xem bệnh, thiếu gia có thể ở lại trò chuyện, hỏi han, thể hiện sự quan tâm chân thành. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mưa dầm thấm lâu. Cứ từ từ như vậy, biết đâu lại khiến nàng ấy cảm động mà mở lòng?"

Hắn dừng lại, quan sát phản ứng của Dương Lâm Trường. "Dĩ nhiên, việc mời thầy thuốc vào tận biệt viện của thiếp thất cần phải có lý do chính đáng và sự cho phép của tướng quân. Thiếu gia có làm được không?"

Dương Lâm Trường nghe xong kế hoạch này thì mắt sáng rực lên. Vừa có cớ đường đường chính chính vào biệt viện gặp mỹ nhân, lại vừa thể hiện được sự "hiếu thảo" quan tâm đến sức khỏe di nương, lại có "cao nhân" Giang đại phu đây bày mưu tính kế giúp đỡ. Quá hoàn hảo!

"Được! Được chứ!" Dương Lâm Trường đập bàn. "Chuyện nhỏ! Cứ để ta lo! Ta sẽ nói với cha là thấy Liễu di nương sắc mặt không tốt, sợ ảnh hưởng đến 'long thể' của cha nên mới mời Giang đại phu đây đến xem giúp. Đảm bảo cha ta sẽ đồng ý ngay!"

"Vậy thì tốt quá," Tử Kiều mỉm cười, nâng chén. "Tại hạ xin chờ tin tốt của thiếu gia. Nào, chúng ta cạn chén này, chúc cho kế hoạch của thiếu gia sớm thành công mỹ mãn!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free