(Đã dịch) Thiên Đạo Đồ Thư Quán - Chương 1288 : Trương Khiêm
Không xa chỗ đó, có mấy cô gái trẻ tuổi đứng, tất cả đều vận bạch y, giống hệt người của Băng Nguyên cung.
Triệu Nhã sau khi rời đi, bặt vô âm tín, chẳng biết ra sao. Nay gặp được các nàng, vừa vặn có thể hỏi thăm.
Có thể được chọn tham gia khảo hạch của Thánh Tử Điện, mấy người kia bất kể địa vị hay thân phận, hẳn sẽ không quá yếu, có lẽ sẽ biết tình hình của Triệu Nhã.
"Triệu sư, ta qua bên kia xem thử!"
Dứt lời, Trương Huyền liền cất bước đi tới.
"Bên kia?"
Triệu Hưng Mặc nhìn thoáng qua: "Đó là người của Băng Nguyên cung, tốt nhất đừng nên trêu chọc!"
"Ồ?" Trương Huyền nghi hoặc: "Người của Băng Nguyên cung không giảng đạo lý ư?"
"Chuyện đó thì không có, người của Băng Nguyên cung hầu hết là nữ tử, hơn nữa ai nấy dung mạo bất phàm, bởi vậy, ở Thánh Tử Điện rất được hoan nghênh, không ít người đều lấy việc cưới được các nàng làm vợ mà tự hào, mỗi ngày đều có không ít người tới bắt chuyện. Tùy tiện tới gần, ta sợ sẽ bị cho ăn bơ, rất dễ bị thiệt thòi!"
Triệu Hưng Mặc lắc đầu.
Vị Trương Huyền trước mắt này, thiên phú rất tốt, nhãn lực, kiến thức cũng không tệ, nhưng mà… cũng quá háo sắc rồi!
Vừa mới g���p mặt, liền hỏi thăm đệ nhất mỹ nhân của Thánh Tử Điện, tiểu công chúa Lạc gia, hiện tại nhìn thấy người của Băng Nguyên cung, lại không thể bỏ qua…
Thánh Tử Điện cũng không phải nơi như Thanh Nguyên Đế Quốc, cho dù ngươi thiên phú không yếu, thực lực cũng không tệ, vừa thấy nữ tử liền như vậy… nhất định sẽ thiệt thòi!
"Ờm… Ta là muốn hỏi thăm các nàng vài chuyện, chứ không phải bắt chuyện…"
Nghe vậy, thấy biểu cảm của Triệu sư, Trương Huyền làm sao không hiểu vị Triệu sư này đang nghĩ gì trong lòng, trên trán đầy vạch đen.
Hắn từ trước đến nay đều giữ mình cẩn thận, chính trực vô tư, chưa bao giờ có hành động vượt rào, vậy mà lại bị người khác nghĩ thành kẻ háo sắc… Cũng thật là bất lực.
"Ta chỉ là khuyên ngươi cẩn thận một chút. Có thể tiến vào Thánh Tử Điện, không có người nào yếu kém, có thể khiêm tốn thì tận lực khiêm tốn, tuyệt đối đừng nên gây chuyện!" Triệu Hưng Mặc dặn dò.
Lần đầu khảo hạch thử thất bại, phải đưa hai người vào vòng thi thứ hai, vòng thi thứ hai khảo hạch thất bại, phải đưa tất cả mọi người tới… Tất cả đều vì tên này.
Hiện tại vừa tới nơi này, liền muốn đi tìm người của Băng Nguyên cung, ngươi có thể bớt gây chuyện một chút không?
"Yên tâm đi, ta từ trước đến nay đều khiêm tốn, sẽ không gây chuyện đâu!"
Cười cười, Trương Huyền cam đoan.
Lần này đi qua, chỉ là hỏi thăm một số chuyện mà thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.
"Biết là tốt rồi, ta chỉ là sứ giả tiếp dẫn các ngươi, sau khi tới Thánh Tử Điện, bất kể xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến ta, nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu… Băng Nguyên cung là thế lực siêu cường không hề kém cạnh Trương gia, Lạc gia, cho dù những năm này không có Cung chủ tọa trấn, có chút suy bại, nhưng cũng không thể khinh thường."
Triệu Hưng Mặc nhíu mày nhắc nhở.
Hắn chỉ phụ trách chọn ra nhân tuyển, rồi đưa tới nơi này, còn có thể thông qua khảo hạch hay không, gây ra chuyện gì, cơ bản không liên quan đến hắn nhiều lắm.
Bất quá, mọi người ở chung lâu như vậy, cũng coi như có tình cảm, vẫn không hy vọng vị này gây ra tai họa.
Nhất là đối với thế lực lớn như Băng Nguyên cung.
"Ta hiểu!"
Biết đối phương có ý tốt, Trương Huyền ôm quyền.
"Hừm!"
Triệu Hưng Mặc khoát tay áo, không nói thêm lời.
Cất bước đi tới, không lâu sau đã đi tới trước mặt các nàng, Trương Huyền khẽ cười một tiếng.
"Xin hỏi mấy vị cô nương, các vị có phải là người của Băng Nguyên cung?"
"Đúng vậy!"
Xoay đầu lại, mấy cô gái, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, toát ra khí chất lạnh lùng như muốn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Băng Nguyên cung tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn, bản thân họ cũng có chút lạnh lùng.
"Tại hạ là tu luyện giả đến từ Thanh Nguyên Đế Quốc, muốn hỏi thăm mấy vị cô nương một chút tin tức…" Trương Huyền thành khẩn nói.
"Dùng cách này để bắt chuyện, hơi cũ kỹ rồi đấy!"
Một nữ tử cười lạnh, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
Băng Nguyên cung là thế lực đứng đầu đại lục, các nàng lại đều là quốc sắc thiên hương, thiên phú bất phàm, mỗi năm có không biết bao nhiêu người tới bắt chuyện, các loại thủ đoạn cũng đã thấy nhiều. Vị trước mắt này, nói thẳng là hỏi thăm tin tức… đã là chiêu cũ rích từ nhiều năm trước.
Hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ gì.
"Cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ có một người quen, tiến vào Băng Nguyên cung, bặt vô âm tín, thấy các vị, lúc này mới muốn tới hỏi thăm một chút!"
Thấy mình bị hiểu lầm, Trương Huyền cười khổ lắc đầu, nói rõ mục đích của mình.
"Người quen? Ngươi sẽ không nói, là một vị trong số chúng ta đấy chứ!"
Cô gái vừa nói chuyện, ngữ khí giễu cợt càng thêm đậm đặc.
Loại thủ đoạn này, đã thấy quá nhiều rồi.
Không nói gì khác, chỉ riêng các nàng vừa tới quảng trường này chưa tới một ngày, đã có bốn, năm đợt người dùng loại thủ đoạn này tới làm quen.
Nào là "tiểu tỷ tỷ", "chúng ta kiếp trước đã gặp rồi", "ta biết ngươi… ngươi trong mắt ta, ta muốn đi vào trong lòng ngươi…" Các loại câu cửa miệng dạng này, đã sớm nghe đến chai cả tai rồi.
"Đương nhiên không phải, ta muốn hỏi là một người tên Triệu Nhã, tuổi không lớn lắm, là một tiểu nha đầu, bị một người tên Liễu Huyên mang đi…"
"Ngông cuồng! Tục danh của Thiếu cung chủ cũng là ngươi tùy tiện gọi được sao?"
Cô gái vừa nói chuyện, mắt lập tức híp lại, khí thế hùng hổ, vẻ mặt giận dữ.
"Thiếu cung chủ?" Trương Huyền cau mày.
"Đừng có ở đây giả bộ nữa!"
Cổ tay khẽ lật, trên người cô gái tản mát ra khí tức mạnh mẽ, tựa như lúc nào cũng sẽ động thủ: "Lập tức rời đi, ta có thể không so đo, nếu không, đừng trách ta không khách khí…"
Vừa giải phóng sức mạnh, tu vi lập tức hiển lộ ra, cô gái này, tu��i không lớn lắm, lại đã đạt tới đỉnh phong Xuất Khiếu cảnh, trong số mọi người ở quảng trường, đều xem như cao thủ, cực kỳ không tệ.
"Cái này…"
Không nghĩ tới việc nghiêm túc hỏi thăm, lại dẫn đến đối phương ra tay, Trương Huyền vẻ mặt bất đắc dĩ, chập ngón tay thành kiếm, đang định dạy dỗ đối phương một trận, để các nàng trả lời vấn đề, thì thấy trước mắt một bóng người chợt lóe, sức mạnh ngập trời tiêu tán, Triệu Hưng Mặc đã xuất hiện trước mặt.
"Bằng hữu của Băng Nguyên cung, tại hạ là sứ giả tiếp dẫn của Thánh Tử Điện, Triệu Hưng Mặc, hắn là người ta dẫn tới, nếu có đắc tội, mong được tha thứ…"
Vừa nãy còn cam đoan với mình là không gây chuyện, chưa nói được mấy câu đã động thủ, hắn cũng không nhịn được nữa, bước tới trước mặt khuyên can.
"Triệu sư đã ra mặt, mặt mũi tự nhiên phải nể."
Thấy một vị sứ giả tiếp dẫn ra mặt, cô gái dừng lại, lạnh lùng nhìn Trương Huyền một cái, hất tay áo, không để ý tới nữa.
"Đa tạ!"
Thở phào nhẹ nhõm, Triệu Hưng Mặc xoay người nhìn về phía Trương Huyền, nhíu mày: "Về đi!"
"Ta thật sự có chuyện muốn hỏi thăm mà…" Trương Huyền gãi đầu.
Hắn chỉ muốn biết Triệu Nhã sống tốt không mà thôi, đối phương không những không nói, còn muốn động thủ, đây là đạo lý gì chứ?
"Vừa mở miệng đã hỏi Thiếu cung chủ của người ta, hơn nữa còn gọi đối phương là tiểu nha đầu… Ngươi đây coi là khiêu khích đấy chứ!"
Triệu Hưng Mặc lông mày giật giật.
Hắn có thực lực kinh người, vừa rồi cuộc đối thoại của Trương Huyền lại không cố ý che giấu, tất cả đều lọt vào tai hắn.
"Ta…" Trương Huyền ngẩn người.
Triệu Nhã là học sinh của hắn, gọi "tiểu nha đầu" thì không có vấn đề gì, bất quá… dựa theo lời nói của đối phương, nếu là Thiếu cung chủ của Băng Nguyên cung, thì cách xưng hô như vậy quả thực có chút không thỏa đáng.
Băng Nguyên cung là một thế lực lớn siêu cấp có thể sánh ngang với Trương gia, danh tiếng lẫy lừng khắp đại lục, địa vị của Thiếu cung chủ, so với Cửu tinh Danh sư, cũng không hề yếu. Bản thân một kẻ chừng hai m��ơi tuổi mà xưng hô như vậy, khó trách đối phương tức giận.
Giống hệt như gọi thẳng tên húy của Hoàng đế bệ hạ, hơn nữa còn xưng hô hắn là tiểu gia hỏa vậy.
"Được rồi, về thôi… Vị Thiếu cung chủ Băng Nguyên cung này, ta đã từng nghe nói qua, Thuần Âm thể chất, mấy tháng trước mới tìm được về, nghe nói dung mạo so với tiểu công chúa Lạc gia, cũng không hề kém chút nào…"
Nói xong, Triệu Hưng Mặc đầy vẻ im lặng nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Tên này đã không phải là "háo sắc" nữa, mà là háo sắc tột độ rồi!
Chưa tới Thánh Tử Viện đã hỏi thăm tiểu công chúa Lạc gia, hiện tại nhìn thấy người Băng Nguyên cung, lập tức xông tới hỏi thăm Thiếu cung chủ của người ta…
Ngươi có phải là cứ thấy cô gái xinh đẹp là đi không nổi nữa không?
Hai người này, mặc dù trẻ tuổi, nhưng mỗi người đều là nhân vật siêu cấp chỉ cần dậm chân một cái là cả đại lục chấn động, rốt cuộc ngươi có mấy cái lá gan mà dám để ý tới các nàng…
"Triệu Nhã là của ta… Có liên quan không nhỏ với ta, ta thật sự chỉ muốn nghe được một chút tin tức xác thực về nàng mà thôi…"
Chỉ gọi là tiểu nha đầu mà đối phương đã suýt nữa bùng nổ, nếu nói là đồ đệ của mình, chẳng phải còn náo loạn đến long trời lở đất ư?
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền đành phải đổi giọng.
"Có liên quan không nhỏ? Thiếu cung chủ Băng Nguyên cung ta băng thanh ngọc khiết, há lại để cho kẻ như ngươi sỉ nhục? Triệu sư, xin hãy tránh ra, ta muốn giáo huấn tên miệng không biết giữ mồm giữ miệng này một trận, hy vọng ngài đừng ngăn cản!"
Cô gái vừa nói chuyện, nghe nói như thế, suýt chút nữa tức điên, đôi mày thanh tú nhướng lên, cũng không kìm nén được nữa.
"Cái này…"
Triệu Hưng Mặc phát điên.
Trước đó khi nói về tiểu công chúa Lạc gia, tên này liền nói là quen biết, trong mắt mang theo ánh sáng đặc biệt, bây giờ nói về Thiếu cung chủ Băng Nguyên cung, lại tự xưng có liên quan không nhỏ… Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Chẳng lẽ là vị thiếu chủ thiên tài của Trương gia ư?
Thật sự cho rằng, ai ai cũng biết ngươi sao?
"Chuyện này khẳng định có hiểu lầm…" C��� nén tức giận, Triệu Hưng Mặc cắn răng, vẫn quyết định hòa giải một chút.
Vị trước mắt này, theo hắn thấy, trăm phần trăm có khả năng thông qua khảo hạch, tuyệt đối không thể chưa kịp khảo hạch, đã bị người ta đả thương.
"Không có gì hiểu lầm cả, Băng Nguyên cung ta, cho dù những năm này ẩn cư không ra ngoài, nhưng cũng không sợ phiền phức! Sỉ nhục Thiếu cung chủ ta, phá hoại thanh danh của nàng, không dạy dỗ một trận, thì uy danh của Băng Nguyên cung ta còn ở đâu?"
Cô gái hừ lạnh một tiếng, hai bước đi tới trước mặt Trương Huyền: "Bằng hữu, ngươi đã dám ăn nói bừa bãi, tổng sẽ không cứ trốn sau lưng Triệu sư, không dám nghênh chiến chứ?"
"Thôi được!"
Thấy đối phương khí thế hùng hổ, điểm danh muốn động thủ, Trương Huyền đành phải lắc đầu: "Có phải ta đánh bại ngươi, ngươi liền sẽ nói cho ta biết tình hình hiện tại của Triệu Nhã không!"
"Tự tìm cái chết…"
Thấy hắn vẫn như cũ mở miệng gọi "Triệu Nhã", gọi thẳng tục danh của Thiếu cung chủ, cô gái sắc mặt tái xanh, gào lên một tiếng liền muốn ra tay.
"Vị tiên tử này không cần thiết phải tức giận, loại tên không biết trời cao đất rộng này, giao cho tiểu sinh là được, chớ nên làm vấy bẩn bàn tay của người!"
Còn chưa ra tay, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó liền thấy một thanh niên áo trắng cầm quạt xếp trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt.
Cổ tay khẽ rung, quạt xếp thu lại, trên người thanh niên toát ra khí chất tiêu sái thoát tục, nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy vẻ u nhã.
"Trương Khiêm Trương gia bái kiến mấy vị tiên tử Băng Nguyên cung, tiểu sinh xin kính chào!"
Tất cả nội dung bản dịch này đều thuộc quyền sở hữu của truyen.free.